Thấy cảnh đó, Chu thị phá lên cười lớn, một tay giữ chặt Lục Tư Ninh, tay kia hung hăng đẩy cô bé về phía vực thẳm, lớn giọng quát: "Không ai được tới gần! Ai bước thêm một bước, ta sẽ ném nó xuống ngay!"
Lục Tư Ninh mở mắt, thấy dưới chân là vực sâu không đáy, cô bé kinh hãi muốn hét lên nhưng vẫn kìm lại khi thấy bóng tẩu tẩu tiến tới phía trước. Trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ lập tức được trấn an, cô bé thầm nghĩ: Tẩu tẩu đến rồi, ta sẽ được cứu thôi!"
Nhìn thấy thân mình bé nhỏ của Lục Tư Ninh đã thò ra ngoài mép vực, Lục Nhị phu nhân không khỏi thất sắc, suýt nữa ngất đi vì kinh hãi. Các phu nhân khác cũng lo lắng đến nghẹn ngào, cảm giác như chính mình đang bị treo bên bờ vực, tiếng khóc vang vọng cả một vùng trời.
"Muội muội... Muội muội..."
Muội muội bị người xấu bắt mất rồi!
"Khóc cái gì!" Lục lão phu nhân đưa tay gõ nhẹ lên đầu mấy đứa trẻ, nghiêm khắc dạy dỗ: "Gặp chuyện thế này, không thể chỉ biết khóc lóc. Phải tin tưởng đại ca và tẩu tẩu của các ngươi!"
DTV
Tẩu tẩu?
Phải rồi! Có tẩu tẩu ở đây!
Ba đứa trẻ vừa hít mũi vừa gật đầu, lòng dần vững lại. Ngay cả Lục Nhị phu nhân cũng dần bình tĩnh, cố trấn an bản thân, tự nhủ không thể để đầu óc rối loạn, phải tin tưởng vào Diên Diên.
Tống Minh Diên dừng lại cách Chu thị khoảng mười bước, giọng nói trầm ổn như có ma lực an ủi lòng người: "Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn ngươi g.i.ế.c hết bọn chúng, g.i.ế.c sạch bọn chúng!"
Chu thị nhìn mọi người từng bước một rơi vào kế hoạch của mình, trong mắt đầy vẻ hưng phấn điên cuồng: "Ta biết ngươi rất lợi hại, chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, g.i.ế.c hết những kẻ đã hại c.h.ế.t nhi tử của ta, ta sẽ thả tiểu nha đầu này ra!"
"Ta có thể không truy cứu chuyện các ngươi bỏ mặc chúng ta lúc trước, nhưng ngoài đại phòng ra, tất cả đều phải chết!"
Đợi đến khi Tống Minh Diên giúp bà ta g.i.ế.c hết đám tộc nhân bại hoại của Lục gia và quan sai, bà ta sẽ ném Lục Tư Ninh xuống vực. Dù không thể g.i.ế.c được thêm một ai trong đại phòng, bà ta cũng sẽ khiến bọn họ sống trong thống khổ vô tận!
Tộc nhân Lục gia đi tìm tiểu cô nương Lục Tư Ninh không ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Ban đầu, bọn họ chỉ muốn hỗ trợ tìm người trước, nhân đó kéo gần quan hệ với đại phòng, nhưng không ai có thể ngờ chuyện lại thành ra thế này. Giờ thì đã muộn, trong lòng bọn họ tràn đầy hối hận, hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Chu thị - kẻ đầu xỏ gây ra chuyện động trời này.
"Lục Bùi Phong, dù ngươi có g.i.ế.c chúng ta thì cũng vô ích, Chu thị này là kẻ điên, chắc chắn bà ta sẽ đẩy Ninh Ninh xuống!"
"Đúng, đúng! Bà ta không sợ c.h.ế.t đâu, nếu không đã chẳng dám đứng ra nói những lời như vậy với đám sơn phỉ. Xin ngài đừng nghe lời bà ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-183.html.]
Lo sợ Tống Minh Diên sẽ thực sự làm theo lời Chu thị, tộc nhân Lục gia thi nhau khuyên nhủ, lời qua tiếng lại.
Nhưng Tống Minh Diên chỉ chăm chú nhìn vào Chu thị, thản nhiên hỏi: "Ngươi nhìn vào mắt ta và lặp lại một lần nữa. Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn ngươi g.i.ế.c bọn chúng!"
"Giết ai?"
Đôi mắt Chu thị đỏ rực, căm hận đáp: "Giết đám quan sai đã làm hại nhi tử ta, g.i.ế.c hết những kẻ giả nhân giả nghĩa đó. Ta muốn bọn chúng đều phải chết!"
"Giết như thế nào?" Tống Minh Diên tiếp tục hỏi, giọng điệu lãnh đạm.
"Phải dùng thiên đao vạn quả, băm thành trăm mảnh!" Chu thị, bị hận thù che mờ mắt, hung hăng nhìn đám quan sai và tộc nhân Lục gia.
"Được." Tống Minh Diên nhẹ nhàng đáp: "Chỉ cần ngươi buông tiểu nha đầu trong tay ra, ta sẽ lập tức g.i.ế.c bọn chúng."
"Thả nàng ra rồi, ngươi sẽ có thể báo thù." Giọng Tống Minh Diên nhẹ nhàng mà bình tĩnh, như mang theo một sức hút mê hoặc.
Đôi mắt trầm tĩnh, không gợn sóng của Tống Minh Diên khiến Chu thị bỗng cảm thấy hoang mang. Một tiếng nói từ sâu thẳm trong lòng vang lên, thôi thúc bà ta: Thả Lục Tư Ninh ra. Chỉ cần thả cô bé, thù hận sẽ được báo.
Dường như bị sức cám dỗ của báo thù lấn át, Chu thị vô thức kéo Lục Tư Ninh, từ mép vực lùi lại một chút.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một tiếng hét kinh hãi bất ngờ vang lên: "A!"
Chu thị đang định buông tay thì bỗng nghe thấy tiếng hét, giật mình nhận ra không biết từ lúc nào bà ta đã lại giữ chặt lấy tay Lục Tư Ninh.
Sắc mặt Chu thị trầm xuống, đột ngột đẩy cô bé ra ngoài.
"Ô... tẩu tẩu, Ninh Ninh sợ lắm!" Tiểu cô nương khẽ run rẩy, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn, cô bé tin tưởng tẩu tẩu sẽ đến cứu mình, nhưng vách núi phía sau thật sự quá cao, khiến cô bé không khỏi run rẩy.
Nghe tiếng kêu ấy, trái tim Lục Nhị phu nhân như bị bóp nghẹt, nước mắt không ngăn được mà tuôn rơi, hận không thể thay thế bằng chính bản thân mình.
"Ninh Ninh... Ninh Ninh..."