Đôi tay tứ thẩm khéo léo, chẳng mấy chốc mà vạt áo hiện một đóa hoa ô diều như thật.
"Tứ thẩm, thẩm còn thêu hoa nữa ? Đẹp quá."
Lục lão phu nhân bật : "Tứ thẩm con chỉ thêu hoa , còn thêu hai mặt, ngay đến tú nương giỏi nhất trong cung cũng chịu thua đấy."
"Nương, nào như , con tài giỏi đến thế." Lục Tứ phu nhân thẹn thùng, đỏ mặt, cảm thấy nương khen quá lời .
"Ta đây kiến thức rộng, chẳng lẽ còn khen sai con?" Lục lão phu nhân lắc đầu, tiếp: "Con thì lúc nào cũng khiêm nhường. Ta đây sống đến ngần tuổi, ngay đến thêu hoa còn , giỏi!"
Tống Minh Diên gật đầu đồng tình: "Con cũng thêu, mà nấu cơm còn chẳng giỏi nữa kìa!"
Nói đến ưu điểm của , Tống Minh Diên ngẫm nghĩ, đánh giỏi tính ?
"Diên Diên cần học ." Lục lão phu nhân cưng chiều nàng hết mực: "Con gì cứ với nãi nãi các thẩm thẩm là , còn thì cứ để tên tiểu tử thối Lục Phong học, tránh cho mỗi ngày rảnh rỗi mà bày trò đàng hoàng."
Lục Bùi Phong bên cạnh, bỗng dưng điểm mặt gọi tên: "..."
Hắn rõ! Quả thật, với từng chạm kim chỉ như , học thêu thùa thật khác gì cực hình.
Tống Minh Diên thể tưởng tượng nổi cảnh Lục Bùi Phong - vốn luôn cầm đao múa kiếm chiến trường, giờ học thêu hoa, chuyện lẽ chỉ lão thái thái dám nghĩ đến.
Nàng bật : "Được thôi, cứ để học ạ!"
Nàng chỉ thuận miệng để chiều theo ý lão thái thái, chứ bảo Lục Bùi Phong nguyện ý học thêu hoa thì đúng là chuyện kỳ lạ, nàng chẳng buồn việc phí công như thế .
Lục Tứ phu nhân cũng bật , nhưng khi nghĩ đến trượng phu sinh tử rõ, ánh mắt thoáng nét u buồn. Dọc đường, bà luôn cố ép nghĩ đến tình huống nhất, nhưng suốt chừng thời gian nhận chút tin tức nào, trong lòng tránh khỏi lo lắng hao mòn.
Tống Minh Diên thấy sắc mặt Lục Tứ phu nhân nhợt nhạt, còn khẽ chau mày, bèn lấy bình nước ấm đưa cho tứ thẩm để trong chăn giữ ấm. Sau đó nàng lấy một túi nhỏ hơn, bỏ chút đường đỏ, rót đầy nước ấm, định mang cho tứ thẩm thì tiếng hét kinh hoàng vang lên từ trong rừng.
Là nhị thẩm!
Mặt Tống Minh Diên trầm xuống, lập tức đặt túi nước tay Lục Tứ phu nhân nhanh chóng lao rừng.
Vừa , nàng mải chăm chú quan sát tứ thẩm thêu hoa nên để ý tình hình mấy vị thẩm thẩm khác. Lúc , nàng mở thần thức thì liền nắm bộ sự việc bên , ngay khi còn kịp tới nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-177.html.]
Trường Vân đỡ lấy Lục Nhị phu nhân kinh hãi đến mức ngã khụy xuống, đồng thời cúi nhặt mũi tên gãy đất. Mũi tên bạc cắt thành hai đoạn im lìm tuyết.
Ba vị phu nhân khác đang nhặt củi cũng tái mặt, ném sọt xuống lập tức dìu Lục Nhị phu nhân chạy trở .
"Có mai phục! Mau trở về!".
Bọn họ võ công, ở chỉ thể vướng chân.
Chưa kịp chạy xa, một trận mưa tên che trời giáng xuống, tiếp theo là tiếng vó ngựa và tiếng hô c.h.é.m giết.
Dưới sự bảo vệ của Trường Vân, mấy vị phu nhân may mắn thoát đợt mưa tên đầu tiên, đành ẩn nấp tảng đá lớn.
DTV
Tiếng la hét ngưng bặt, tiếng vó ngựa dần chậm .
"Ra đây!" Một giọng thô lỗ hét lớn.
Ngay đó, một bàn tay lực lưỡng cầm đại đao bổ thẳng tảng đá, lưỡi đao sắc bén cắm sâu ba tấc, rung lên một tiếng ong ong.
Lục Nhị phu nhân sợ đến mức chân tay co quắp.
"Đừng mà giả vờ rùa rụt cổ! Lão tử thấy , thì đừng trách thương hương tiếc ngọc mà đánh các ngươi một trận!"
Tống Minh Diên tới nơi thấy ngay cảnh tên đại hán mặt đầy sẹo râu quai nón, tay cầm đại đao, dẫn theo hai ba mươi tên cưỡi ngựa, mặt các thẩm thẩm của nàng mà hống hách hăm dọa.
Tên đại hán vết sẹo dài mặt đầu, khoác áo da hổ, hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, dáng vẻ vô cùng hung hãn.
Vết sẹo dài bắt đầu từ khóe mắt kéo dài xuống cằm, giống như con giun màu tím đen đáng sợ vắt ngang nửa khuôn mặt , khiến diện mạo vốn tục tằng càng thêm âm lệ, khiến ai thấy cũng phát khiếp.
Vừa thấy Tống Minh Diên chạy tới, tên đại hán mặt sẹo lập tức chú ý đến nàng.
Nàng khoác một chiếc áo choàng đỏ tía, vì chạy tới mà chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ sống mũi cao và đôi môi hồng nhuận.
Biết các vị thẩm thẩm an , Tống Minh Diên liền dừng chân, tiến thêm nữa.
Đại hán mặt sẹo chằm chằm nàng, kịp mở miệng, đám phía phấn khích hô lên.