Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:17
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịt heo mới mổ còn dư rất nhiều, Lục lão phu nhân cắt một phần đem ướp muối để dành, sáng mai có thể dùng nấu cháo thịt nạc.

Sau khi dọn dẹp, bà lại thêm củi vào đống lửa, chỉnh lại chăn cho bọn nhỏ, rồi nằm xuống ngủ ngay trên chiếu trải dưới sàn.

Gió lạnh gào thét bên ngoài hang núi, trong hang lửa trại vẫn cháy rực.

Ai cũng nghĩ đêm nay thật khó ngủ, không ngờ vừa nhắm mắt đã thấy ánh bình minh.

Một đêm trôi qua, đống lửa đã tàn.

Mọi người uống vội bát cháo nóng rồi lại tiếp tục lên đường.

Khác hẳn với Lục gia tối qua được ăn uống no nê, trong hang núi gần đó, mọi người chỉ có thể hít hà mùi thịt bay tới, nước miếng cũng không đủ làm dịu cơn thèm.

Đáng lẽ sẽ được nghỉ chân ở trạm dịch, nhưng không ngờ trên đường lại thay đổi lộ trình.

Ngô Đạt không kịp chuẩn bị thức ăn cho đội lưu đày, đành lấy nửa túi gạo từ phần lương thực của mình chia cho họ.

Suốt dọc đường, đồ ăn phân phát chỉ là những chiếc bánh bột ngô hoặc bánh nát, đâu có cơm gạo mà ăn.

Ai nấy đều vui mừng khi có chút gạo, nhưng khi thấy mùi thịt ngào ngạt bên cạnh, lòng dạ không khỏi bứt rứt. Cả đêm ngửi thấy mùi thơm, ngay cả trong mơ cũng nghĩ tới, sáng ra ai nấy đều bụng đói cồn cào.

Chu thị trong lòng hận cực độ!

Bà ta oán hận mọi người ở nơi này, càng thấy Lục gia cùng quan sai ăn uống no đủ, bà ta càng khó chịu như bị thiêu đốt ruột gan.

Bà ta sống sót cũng không phải để chứng kiến bọn họ vui vẻ thế này.

DTV

Không thể để yên như vậy, bà ta phải nghĩ cách mới được!

Xe đẩy tay lăn qua lớp tuyết dày, để lại hai vệt bánh dài hằn sâu trên mặt đường. Đoàn người đội tuyết bay, di chuyển hơn hai canh giờ mới dần đến đoạn đường núi bằng phẳng.

"Đi qua khu rừng phía trước, rồi đi thêm khoảng hai dặm nữa là có một ngôi làng, muốn nghỉ chân thì đi nhanh lên, đừng la cà chậm chạp!"

"Nhanh lên! Còn chậm rì như vậy làm gì? Có muốn nếm mùi roi không?"

Quan sai hùng hổ quất roi, xua những kẻ tụt lại phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-176.html.]

Bây giờ, nhờ có quan hệ thân thiết với Lục gia, lại được Lục lão phu nhân thường xuyên quan tâm, bọn họ cảm thấy Lục gia trên dưới đều đáng quý trọng, còn những người từng gây khó dễ cho gia tộc thì chẳng ai nhìn thuận mắt, càng chẳng muốn nương tay.

Đến khu rừng, có mấy người không gắng gượng nổi nữa, ngã gục trong đống tuyết, vừa đói vừa mệt.

Đêm qua họ chỉ được một chén cháo loãng, sáng sớm lại chưa có hạt cơm nào vào bụng, mà đã phải đi một quãng đường dài, sức lực cạn kiệt chẳng còn.

Họ ngồi bệt xuống đất, chẳng muốn đứng lên, sức cùng lực kiệt, dù quan sai có dọa quất roi cũng không còn hơi sức mà động đậy. Đi không nổi, thật sự là đi không nổi!

Ai nấy chân tay lạnh cóng, nhiều ngày liền đói khát, người mệt nhoài, thân thể như đã tới giới hạn.

Ngô Đạt chẳng còn cách nào, đành cho đội ngũ nghỉ ngơi chừng nửa khắc. Nhân dịp này, mấy vị phu nhân Lục gia quyết định vào rừng nhặt củi, đêm qua đã đốt hết sạch hai sọt củi, than lửa cũng không còn thừa chút nào.

Không tranh thủ nhặt thêm ít củi, tối nay e rằng chẳng còn lửa mà nhóm bếp nấu cơm.

Cả Lục gia không thể lúc nào cũng chỉ dựa dẫm vào Diên Diên, bắt nàng vất vả lo liệu đủ thứ. Chuyện đó sao có thể chấp nhận được.

Mọi người đều tự nhủ, phải chủ động làm việc hơn, không được phụ lòng Diên Diên đã luôn hết mực quan tâm bọn họ.

Lục lão phu nhân liền lên tiếng: "Tứ tức, thân mình con còn yếu, đừng đi vội, cứ ở lại xe mà nghỉ ngơi, kẻo lạnh lắm."

"Dạ, con biết rồi, thưa nương." Lục Tứ phu nhân cúi đầu đáp nhỏ, khuôn mặt nhợt nhạt thoáng hiện nét hồng. Không ngờ chuyện nàng đến kỳ nguyệt sự mà nương cũng để ý chu đáo như vậy.

Lục lão phu nhân tuy không nói ra, nhưng các vị chị em dâu đều là nữ nhân, nghe đến liền hiểu ý. Mọi người lập tức lên tiếng:

"Chuyện nhỏ này để bọn ta lo là được rồi. Tứ đệ muội, nương bảo nghỉ ngơi thì cứ nghe lời, ở đó còn cố làm gì, để chúng ta lỡ sơ ý lại ảnh hưởng tới muội."

Lục Tứ phu nhân nghe chị em dâu trách yêu thì càng thêm ngượng ngùng.

Tình cảnh Lục gia hiện nay sao có thể so với trước kia, trước đây đến kỳ đều có nha hoàn, bà v.ú chăm lo chu đáo. Nay trên đường lưu đày, điều kiện khó khăn, bà vốn không muốn vì việc nhỏ này mà làm phiền đại gia đình. Chưa từng nghĩ cả nhà lại quan tâm mình đến vậy.

"Ta sẽ chú ý, các tẩu cũng đừng đi xa quá."

Trời lạnh giá như thế này, bụng lại có chút đau âm ỉ, Lục Tứ phu nhân cuối cùng đành nghe lời, leo lên xe ngựa.

Mấy vị phu nhân khác thì cõng sọt vào rừng nhặt củi.

Lục Tứ phu nhân nhàn rỗi, nhớ lại đêm qua Diên Diên đi săn về, áo choàng bị xước, bèn gọi nàng lại để khâu lại vạt áo.

Tống Minh Diên tò mò nhìn tứ thẩm cẩn thận luồn kim chỉ qua chỗ vải xước do nàng vác lợn rừng mà bị rách.

Loading...