Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:05
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mọi người giữ đúng nhịp, đừng ai tụt lại phía sau!"

Có Tống Minh Diên trấn áp từ trước, trong đoàn ai cũng thành thật, ngay cả oán giận cũng không dám, chỉ lặng lẽ từng người nối đuôi nhau sau xe đẩy mà leo lên đường núi.

Con đường mòn khó đi hơn so với quan đạo rất nhiều, hai bánh xe của chiếc xe đẩy nhiều lần lún vào các ổ đất, phải nhờ người của Lục gia và quan sai hợp lực đẩy mới ra được.

Trên xe chở đầy đồ đạc, việc dỡ xuống rồi nhấc lên lại càng tốn sức, mà họ lại không thể bỏ xe đẩy vì toàn bộ gia sản đều trông vào hai chiếc xe này.

Lục lão phu nhân hơi lo lắng hỏi: "Phía trước xe đẩy có thể đi qua được không?"

"Có thể đi thì có thể, nhưng lối này quanh co nhiều khúc, phải cẩn thận một chút với xe đẩy."

Thấy trên xe có người già, trẻ nhỏ, Ngô Đạt chủ động nói: "Lão phu nhân, các người vẫn nên xuống xe đi cho an toàn, để ta điều khiển xe đẩy cho!"

Trước mặt là một con dốc, Lục lão phu nhân không cậy mạnh, dù sao tuổi cao, thân thủ cũng không còn nhanh nhẹn như người trẻ, nếu xe lật thì sẽ không tránh kịp. Vì vậy bà liền gọi mọi người xuống xe cùng đi bộ.

"Tẩu tẩu, chúng ta cũng phải xuống xe sao?"

Thấy nương và các thẩm thẩm đều xuống xe, mấy đứa nhỏ cũng bắt đầu nhấp nhổm.

Tống Minh Diên chậm rãi cưỡi ngựa, nghe mấy đứa nhóc hỏi bèn đáp: "Xuống cũng được, không xuống cũng chẳng sao, có ai muốn xuống không?"

Oa, hóa ra không bắt buộc xuống!

Bọn nhỏ nhìn nhau, chẳng ai muốn rời khỏi xe.

Sau đó, chúng đồng thanh nói lớn: "Đại ca muốn xuống!"

Lục Bùi Phong, từ đầu đến giờ vốn chẳng hé miệng, ngước lên: "?"

Tốt lắm.

Hắn đưa tay ra, không để ý tiếng la hét của Lục Tư Ninh và Lục Bùi Xa, lần lượt nhấc từng đứa rồi ném xuống khỏi xe.

Lục Bùi Phong đã sớm muốn làm như vậy, động tác thuần thục như thể đây là chuyện rất quen tay, chỉ đợi trên xe chỉ còn lại hắn và Tống Minh Diên, hắn mới hài lòng thu tay lại.

"Ta không muốn xuống." Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Bọn chúng dám trêu chọc ta trước."

Chắc nàng sẽ không giận khi hắn ném mấy nhãi con này xuống đâu nhỉ?

Thấy Tống Minh Diên quay đầu nhìn mình, Lục Bùi Phong liền vội vã dời mắt: "Ta hiện còn bị thương, không thích hợp để đi bộ."

"Sao? Ngươi sợ ta đá ngươi xuống hả?" Tống Minh Diên mỉm cười: "Yên tâm, ta sẽ không đá ngươi đâu."

Bởi vì vốn không cần nàng ra tay.

Trong lúc hai người nói chuyện, mấy đứa nhóc đã lồm cồm bò trở lại, thở hổn hển.

Dẫn đầu là Lục Tư Ninh, cô bé nhào tới trước: "A a a! Đại ca, ta liều mạng với ngươi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-171.html.]

"Ninh Ninh cố lên!"

"Đè đại ca xuống! Xông lên!"

Đứa ôm đầu, đứa bám tay, đứa thì nắm lấy chân, mấy nhóc con cố hết sức nhưng vẫn không làm Lục Bùi Phong nhúc nhích được chút nào.

Không tin điều này, cả đám đổi hướng, tiếp tục ra sức.

Nhưng Lục Bùi Phong vẫn vững như pho tượng.

Lục Tư Ninh thở hổn hển, mệt đến mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, cô bé đành ngồi bệt xuống xe thở dài: "Đại ca, huynh ăn phải đá tảng hả? Nặng thật đấy! Khó trách tẩu tẩu cũng không ôm nổi huynh."

"..."

Ngón tay Lục Bùi Phong giật giật, cảm thấy có thôi thúc muốn ném mấy đứa xuống lần nữa.

"Ta biết tại sao đại ca lại nặng như vậy rồi!"

Lời vừa thốt ra, ba đứa kia lập tức nhìn Lục Bùi Xa đầy vẻ tò mò, ánh mắt lấp lánh, ngay cả Tống Minh Diên cũng không ngoại lệ.

Lục Tư Ninh tò mò hỏi: "Vì sao?"

Lục Bùi khoanh tay, vẻ mặt ra chiều học thức uyên bác, đắc ý nói: "Bởi vì phải lòng dạ sắt đá, nên đại ca mới nặng!"

DTV

“...”

Một kẻ lòng dạ sắt đá thật đáng nể!

Xung quanh không nhịn được bật cười hết đợt này đến đợt khác, ai nấy đều nhìn vẻ mặt đen sì của Lục Bùi Phong, người nào cũng nhịn không được muốn cười mà lại chẳng dám cười.

Quả thật mà nói, gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương của Lục Bùi Phong chẳng phải rất giống kẻ vô tình, lạnh lùng hay sao. Phỏng chừng chẳng điều gì có thể lay động được hắn.

Lục Tư Ninh tuy không hiểu rõ "lòng dạ sắt đá" là gì, nhưng cũng tỏ vẻ như chợt hiểu ra, gật đầu trông rất đắc ý.

"Hóa ra là vậy, Ninh Ninh hiểu rồi! Lòng dạ sắt đá nghĩa là đại ca có trái tim sắt đá phải không? Thảo nào đại ca lại nặng như vậy! Vậy sau này tẩu tẩu có phải cũng chẳng bế nổi đại ca không?"

Tống Minh Diên nghĩ bụng, sức nàng mạnh lắm đấy, đừng nói một mình Lục Bùi Phong, ngay cả hai người như hắn nàng cũng bế nổi. Nhưng Tống Minh Diên vẫn phối hợp với tiểu cô nương: "Bế không nổi, hắn nặng quá mà."

Lục Bùi Phong: "..."

Bế được hay không, nói bừa là giỏi.

Lục Bùi An nhỏ tuổi nghiêm túc nhìn về phía Tống Minh Diên: "Không sao đâu, tẩu tẩu, còn ta thì nhẹ lắm!"

Đại ca nặng hay nhẹ có gì quan trọng đâu? Tẩu tẩu có thể bế người khác mà.

"Ta cũng rất nhẹ!"

"Ninh Ninh là nhẹ nhất!"

Loading...