Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:03
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tư Ninh còn trưng khuôn mặt nhỏ hung dữ, trừng mắt to tròn. Dám trừng tẩu tẩu của cô bé, thật to gan!

Để xem ai to mắt hơn! Ta trừng! Ta trừng! Trừng cho ngươi tức chết!

Tống Minh Diên cười nhạt, nhìn đám người kia một lượt: "Ta cho các ngươi cơ hội, ai không muốn đi đường vòng có thể đứng ra, để ta xem có những ai!"

Lời vừa dứt, những người vừa nãy còn kêu la lập tức im thin thít, ai nấy đều không dám mở miệng, cũng chẳng ai muốn làm "chim đầu đàn".

Trước đó, Tống Minh Diên đã thẳng tay tát Lưu thị hai cái bạt tai, sau lại quất roi khiến đôi mắt Toàn Dũng mù loà, khiến tất cả đều ngầm sinh lòng sợ hãi nàng.

"Sao? Câm hết rồi à? Không phải vừa rồi không muốn đi đường vòng hay sao?" Tống Minh Diên liếc nhìn mấy kẻ vừa nãy kêu lớn tiếng nhất.

Vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh của nàng, những người này đều cảm thấy da đầu tê rần, vội lùi lại nửa bước, tìm cách núp sâu vào trong đám đông.

Tống Minh Diên cười như không cười, vẻ mặt bình thản, thong dong nói: "Không muốn đi vòng cũng được thôi, ai không muốn thì ra đứng phía trước, nếu không sợ c.h.ế.t thì cứ đi dò đường đi!"

"Dù có đá rơi cũng chưa chắc sẽ trúng phải các ngươi, nếu xui xẻo gặp nạn, thì cũng coi như là kiếp số, sợ gì chứ? Đi đi!"

Không thúc giục thì thôi, vừa thúc giục bọn họ, ai cũng cảm thấy như mình sắp bị đẩy lên đoạn đầu đài, chân như đeo ngàn cân, không một ai dám bước lên.

Họ muốn vượt qua con đường này, nhưng không phải muốn liều mạng! Nếu phải xông lên trước, lỡ có đá rơi xuống, chẳng phải sẽ thành người lãnh đủ đầu tiên hay sao?

Tất cả đều lặng lẽ sinh lòng lùi bước.

Nhưng Tống Minh Diên nào có ý định dễ dàng buông tha như vậy.

Nàng cong môi cười lạnh: "Sao? Không đi là đợi ta đuổi các ngươi đi à?"

Mọi người im lặng như ve sâu mùa đông, ai nấy đều không dám hé môi.

Cuối cùng có người đành nhỏ giọng nói: "Thật ra... đi vòng cũng không sao, xa một chút cũng được, an toàn là quan trọng nhất... Ta đồng ý đi vòng!"

"Ta... ta cũng đồng ý!" Những người khác vội vàng hưởng ứng theo.

Ngô Đạt nhìn thấy đám người bị Tống Minh Diên dăm ba câu đã khiến phải khuất phục, trong lòng thầm bội phục nàng không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-170.html.]

Lục lão phu nhân có khí phách kiên cường, các phu nhân trong Lục gia thì vừa cương vừa nhu, riêng Lục thiếu phu nhân chẳng những dung mạo khuynh thành mà võ công cũng cao cường, ngay cả đầu óc cũng thông tuệ hơn người.

Ngô Đạt không khỏi thầm ngưỡng mộ đám nam nhân trong Lục gia vì có phúc khí cưới được những nữ tử như vậy.

Người đời thường bảo "cưới vợ không hiền thì ba đời tàn lụi", nhưng trong Lục gia, bất kể là phu nhân nào, đều là người trên cả tuyệt vời.

Ngô Đạt liếc qua, thấy Đặng Lương cũng đang chăm chú nhìn Tống Minh Diên, ánh mắt không rời đi suốt một lúc lâu, lập tức thấy bất ổn.

Thục nữ yểu điệu, quân tử mới có lòng theo đuổi. Bọn họ là những kẻ chỉ quen ở nơi hoang vắng, mấy khi thấy được nhân vật tựa như tiên nhân như Lục thiếu phu nhân.

Thầm nghĩ, việc sinh lòng ngưỡng mộ với nàng cũng là điều bình thường, nhưng con người quan trọng nhất là phải biết thân biết phận.

Dựa vào kinh nghiệm của người từng trải, hắn bèn khẽ thúc khuỷu tay vào người Đặng Lương, đè giọng nhắc nhở: "Này! Ta biết Lục gia thiếu phu nhân là một nữ tử xuất sắc khiến người ta phải để ý, nhưng đừng hồ đồ, nàng là phụ nữ có chồng!"

Đặng Lương thu ánh mắt lại, liếc nhìn Ngô Đạt như nhìn kẻ ngốc, hơi có chút cạn lời. Hắn đâu phải kẻ đến mức đi nhớ nhung một phụ nữ có chồng?

Không muốn đôi co, hắn quay lưng bước đi.

Ngô Đạt nhìn theo mà thầm giật mình, thầm nghĩ không lẽ hắn thật sự có ý nghĩ không phải với Lục thiếu phu nhân?

Hắn nhìn Lục Bùi Phong một cái, thấy nam nhân lạnh lùng kia ngồi trên xe đẩy, ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía phu nhân của mình.

DTV

Trên khuôn mặt nghiêm nghị băng lãnh ấy, nét cười dịu dàng bất giác xuất hiện, đôi mày cũng dãn ra, thể hiện rõ sự quan tâm.

Ngô Đạt thầm nghĩ mình có lẽ hoa mắt, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Dù có ý tưởng cũng chẳng làm gì được, tình cảm giữa đôi vợ chồng này xem ra thật là tốt đẹp.

"Các ngươi đều đồng ý rồi chứ?" Tống Minh Diên cười khẽ: "Nếu không có ý kiến gì nữa, vậy đi vòng, ai dám mở miệng lắm lời thêm một câu..."

Nàng hừ lạnh đầy ẩn ý, chẳng nói gì thêm, nhưng ai cũng thấy ớn lạnh.

Lục nhị lão gia vốn định nói thêm vài câu, nhưng nghĩ đến lần trước bị Tống Minh Diên làm cho mất mặt, trong lòng bỗng nghẹn lại, không dám làm điều khiến nàng không thoải mái.

Tống Minh Diên cũng không thèm để tâm đến đám người nữa, quay sang nói với Ngô Đạt: "Ngô quan gia, mọi người đều đồng ý đi vòng, vậy nhờ ngài đi trước đi trước dẫn đường."

"Ai, được rồi!" Ngô Đạt tránh đi con đường cổ Lang Sơn, dẫn mọi người đi theo một lối mòn khác trên sườn núi.

Loading...