Dù vậy, tâm trạng hôm nay tốt hơn nên quan sai cũng không quất roi giục ngựa, chỉ khi thấy có kẻ chậm trễ mới lên tiếng quát vài câu.
Sau một canh giờ, đoàn người đi đến một đoạn đường núi.
Ngô Đạt ngẩng đầu nhìn gió lạnh đang thổi, bước tới trước xe: "Lão phu nhân, phía trước là Lang Sơn cổ đạo, đây là con đường duy nhất từ phủ Dương đi đến huyện Lâm Phong. Qua khỏi Lang Sơn cổ đạo, đi thêm mười dặm nữa là đến một trạm dịch. Đêm nay chúng ta có thể nghỉ chân tại đó. Nhưng đường đi ở đây có nhiều đá rơi, khi đi qua phải chú ý nhiều hơn."
Lục lão phu nhân dừng xe, nhìn con đường núi tuyết phủ trắng xóa, hỏi: "Không có đường nào khác sao?"
Lúc này tuyết và gió hòa lẫn, tầm nhìn hạn chế, quả thật không phải thời điểm thuận lợi để di chuyển.
Ngô Đạt đáp: "Có, nhưng phải đi vòng xa hơn. Đây là tuyến đường có nhiều trạm dịch nhất. Nếu không đi đường này, e rằng chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời."
Lục lão phu nhân nhíu mày nhìn quang cảnh trước mặt. Nơi đây vắng vẻ hoang vu, phía trước không có thôn xóm, phía sau cũng chẳng có quán trọ nào để dừng chân. Nếu có chỗ nào tạm ổn, có lẽ bọn họ còn có thể nghỉ lại đêm nay, đợi tuyết tan bớt rồi mới lên đường.
"Với thời tiết hiện tại, cần bao lâu để vượt qua được Lang Sơn cổ đạo?" Lục lão phu nhân tuy từng kinh qua chiến trường, nhưng việc đánh giá địa hình nơi đây vẫn phải dựa vào Ngô Đạt, người am hiểu rõ ràng hơn.
Ngô Đạt nhìn sơn đạo phủ đầy tuyết trắng, đáp: "Nếu thời tiết tốt, chỉ cần hơn nửa canh giờ là có thể qua. Nhưng với tình hình hiện tại, ít nhất phải mất một canh giờ."
Hắn đã đi qua nơi này nhiều lần, tuy rằng có lúc gặp đá rơi nhưng cũng không đến nỗi quá nguy hiểm. Có điều, lần này đội ngũ đông người, nếu gặp phải đá lở, thì khó mà đảm bảo an toàn.
"Vậy đi đường vòng được không?"
"Đi đường vòng sẽ mất thêm ba đến bốn ngày, hơn nữa trên đường không có trạm dịch, toàn là đường núi gồ ghề. Tuy có thể gặp vài thôn trang, nhưng dân làng rất cảnh giác, không dễ gì cho người lạ ngủ lại. Chúng ta chỉ có thể tự tìm chỗ nghỉ."
Nói cách khác, không chỉ mất thời gian mà còn tốn công sức.
Lúc này, đoàn người chưa hề hay biết rằng con đường phía trước đã bị chặn, và trên các vách đá dọc đường là hàng loạt bẫy mai phục. Hàng trăm hắc y nhân đã vận chuyển từng tảng đá lên đỉnh núi, chỉ chờ họ đi qua để dồn họ vào đường chết.
Bọn chúng định ép buộc đoàn phải đi đường vòng, và nếu có thể tiêu diệt toàn bộ tại Lang Sơn cổ đạo, sẽ không cần phí sức tiếp tục những bước sau.
Nếu không thể g.i.ế.c hết người của Lục gia, ít nhất cũng sẽ khiến họ chịu tổn thất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-169.html.]
Tống Minh Diên không chần chừ, lập tức nói: "Chúng ta đi đường vòng."
Lục lão phu nhân còn có đôi chút do dự, nhưng nghe lời nàng, bà cũng lập tức quyết định: "Chúng ta nghe theo Diên Diên!"
Nói xong, bà đã chuẩn bị đổi hướng cho xe lừa.
Tộc nhân Lục gia đã đi suốt thời gian dài, chỉ còn một đoạn nữa là đến được trạm dịch để nghỉ ngơi, giờ nghe phải đi đường vòng, không ai có thể vui vẻ nổi.
"Vòng cái gì mà vòng? Chỉ là vài viên đá lở, đâu nhất thiết phải đè trúng ai, các ngươi có xe lừa xe ngựa nên mới thấy thoải mái! Nói đi đường vòng là phải vòng, dựa vào cái gì?"
"Phải đấy! Các ngươi không thấy mệt nhưng chúng ta mệt muốn c.h.ế.t rồi. Một câu nói ra là bắt chúng ta thêm ba bốn ngày, rốt cuộc là an cái tâm gì đây?"
"Không thể đi đường vòng, ta không đồng ý!"
Nghe tiếng ồn ào, Ngô Đạt giận dữ, quất mạnh roi xuống tuyết, quát lớn: "Câm miệng hết cho ta!"
Đám ngu ngốc này! Nếu không đi đường vòng, với cái tính vô dụng của bọn chúng, khả năng cao là kẻ bị đá rơi đè trúng cũng sẽ là bọn chúng.
Ngô Đạt vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Những người bị ép đi theo từ đầu cảm thấy bất mãn càng lúc càng lớn, bây giờ như bị đẩy đến giới hạn.
"Quan gia, nhà đại phòng có quan hệ tốt với các ngươi thì không nói, nhưng cũng không thể không màng đến sống c.h.ế.t của chúng ta thế này!"
"Dọc đường các ngươi thiên vị bọn họ thì cũng được, nhưng sao còn bắt chúng ta nhường nhịn nữa?"
"Nếu muốn chúng ta đi đường vòng, vậy đưa xe lừa, xe ngựa cho chúng ta thay phiên ngồi, rồi chia sẻ đồ ăn thức uống, chúng ta mới đồng ý đi đường vòng!"
DTV
Tống Minh Diên chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của đám người này, chỉ cần bảo vệ người Lục gia là đủ. Nàng ngồi trên xe, cười nhạt: "Muốn ngồi xe của chúng ta, ăn đồ của chúng ta sao? Ngẫm nghĩ thì cũng được, nhưng nói ra làm gì? Chẳng phải tự cười nhạo si tâm vọng tưởng của mình à?"
"Ngươi..."
Kẻ kia lập tức tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn nàng.
Đôi phương vừa mới trừng mắt với Tống Minh Diên một cái, thì những đôi mắt sắc như viên đạn của người nhà Lục gia đã đồng loạt hướng về phía hắn.