Dọc đường, mọi người đều đã quen với việc quan sai đối đãi tốt với người Lục gia, đến mức dần dần cũng thấy quen mà trở nên chai lì. Ban đầu họ còn âm thầm ganh ghét, bất bình, nhưng giờ ngay cả lòng ganh tị cũng chẳng còn.
Cô nương bưu hãn Tống thị kia ngay cả quan sai cũng dám đánh, họ còn có gì để so sánh?
Đám người đành nhận rõ thực tại, trong lòng đ.â.m ra một loại chán nản tự cam phận. Chỉ có Lục nhị lão gia là mãi vẫn thấy ngứa mắt với đại phòng, à không, không chỉ mỗi mình ông ta, mà còn có cả Chu thị.
Chu thị ban đầu nghĩ Lục gia lần này đã vào đại lao thì chắc chắn không thể thoát chết, nào ngờ họ lại được phóng thích nhanh như vậy.
Thay vì nhìn thấy họ tiếp tục lưu đày, bà ta càng mong bọn họ c.h.ế.t hết trong nhà lao!
Dù bản thân bà ta cũng bị liên luỵ trong đoàn phạm nhân lưu đày, nhưng chỉ cần có thể tận mắt thấy đại phòng Lục gia gặp thảm cảnh, Chu thị liền cảm thấy hả hê.
Ban đầu bà ta chỉ muốn thổi gió châm ngòi khiến bọn họ tự tranh đấu, để bà ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Ai ngờ Toàn Dũng lại vô dụng như vậy, ngay cả một cô nương nhỏ bé như Tống thị cũng không đối phó nổi!
Giờ đây, người Lục gia lại càng thân thiết với quan sai, những người khác dù có lòng ghen ghét với đại phòng cũng phải đè nén xuống, khiến Chu thị trong lòng càng thêm nôn nóng, cảm thấy như việc báo thù của mình dường như trở nên vô vọng.
Nếu lúc này trong tay có một bao thuốc độc, bà ta nhất định không chút do dự mà hạ độc cho bọn họ c.h.ế.t sạch!
Chỉ là trên đường lưu đày, ngay cả lương thực còn khó kiếm, huống hồ là độc dược.
Ánh mắt Chu thị quét qua mấy đứa trẻ Lục gia đang ngấu nghiến ăn bánh bao, ánh mắt ấy âm u tựa như tẩm độc.
Lúc đó Đặng Lương tình cờ nhìn thấy, ánh mắt hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt oán độc chưa kịp thu hồi của Chu thị, liền cau mày.
"Tẩu tẩu, cái này da mỏng nhân nhiều, một ngụm cắn xuống đều là nước súp, ăn thật ngon!" Đặng Lương vừa cười vừa nói.
"Tẩu tẩu, ăn cái này! Ăn của ta đi!"
Mấy đứa trẻ thay phiên nhau đẩy bánh bao cho Tống Minh Diên, nàng nhìn đám nhỏ trêu đùa tinh nghịch, một bên tay trái cầm một cái, tay phải nhận thêm một cái, trong miệng cũng bị nhét một cái.
Tống Minh Diên: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-167.html.]
Mồ hôi ướt đẫm.
Sớm biết thế này nàng đã chẳng phải tốn công tốn sức lấy lòng bọn giám sát, lại còn phải đem đủ thứ lương khô qua cho họ. Cả nhà Lục gia đều ra sức mà diễn kịch.
Tuy nhiên, Tống Minh Diên chỉ nghĩ vậy thôi, nếu thật sự g.i.ế.c người, thì việc này hẳn sẽ trở nên rùm beng, e rằng cả đời nàng sẽ bị đuổi g.i.ế.c khắp chốn.
Dù kích thích thật đấy, nhưng nhìn già trẻ Lục gia, trong lòng nàng vẫn có chút kính trên nhường dưới, cảm thấy không đành.
Ngô Đạt phát cho người Lục gia bánh bao nhân thịt béo ngậy, còn những người khác thì chỉ được màn thầu cám. Đây có lẽ là bữa ăn tốt nhất mà đám lưu đày đã từng được nhận từ tay Ngô Đạt.
DTV
Huyện Phù Dương những ngày qua nổi lên làn sóng săn bắt yêu đạo, người người tranh nhau đến để giành phần thưởng.
Cửa thành đã bị phong tỏa, chỉ cho vào không cho ra. Nhưng với đội ngũ lưu đày có đủ chứng cứ ngoại phạm, lại thêm có quan sai áp giải nên cuối cùng vẫn được phép rời đi.
Tuy nhiên, lệnh cho vào không cho ra chỉ áp dụng với thường dân, quy tắc này không thể cản trở được các cao thủ giang hồ xuất chúng.
Khi Tống Minh Diên vừa ra khỏi cửa thành, nàng liền trông thấy vài bóng người từ tường thành nhảy xuống.
Người thì dùng móc câu, kẻ trượt xuống từ bức tường cao, động tác nhanh nhẹn như thể là những tay giang hồ lão luyện.
Bọn họ ai nấy đều toát lên vẻ hung hãn, đầy sát khí, thấy đội ngũ lưu đày cũng chẳng thèm tránh né, nghênh ngang tiến thẳng trên quan đạo.
"Đại ca, yêu đạo kia thật sự không còn ở huyện Phù Dương sao? Trong vòng vài ngày mà huyện này bị trộm đến hai lần, nếu yêu đạo ấy không ở đây, thì còn có thể ở đâu nữa chứ?"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng phải nói, yêu đạo kia quả là không thể xem thường. Huyện lệnh của huyện nói g.i.ế.c là giết, gọn nhẹ như làm thịt gà. Quan phủ phái bao nhiêu người cũng không bắt được hắn, có khi nào hắn đã rời khỏi Phù Dương rồi không?"
"Ngươi nói không sai, yêu đạo kia quả thực làm việc sảng khoái. Lũ cẩu quan sớm nên bị trừng trị như vậy. Yêu đạo này đúng là một nhân vật có cá tính, ta, Độc Nhãn Tam, thật sự khâm phục hắn."
Gã đại hán cơ bắp cuồn cuộn dẫn đầu nghe bọn họ nói, bước chân không dừng lại: "Huyện Phù Dương vừa bị dọn sạch, hoàng cung cũng thế, thậm chí ngay cả hoàng lăng cũng không thoát khỏi. Hoàng đế đã chuẩn bị cả quan tài bằng vàng cho mình mà cũng bị trộm mất."
"Lệnh truy nã tăng tiền thưởng lên gấp ba lần, chúng ta phải đi trước mọi người, tìm ra yêu đạo đã dọn sạch hoàng cung kia." Nói đến đây, đại hán vừa vặn lướt qua bên cạnh Tống Minh Diên.