Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:56:35
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên cong mắt cười: "Được rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi. Lần này cứ tạm dọa bọn chúng một chút, chờ chúng mượn thêm bạc từ Hứa gia, lần tới chúng ta lại vơ vét tiếp. Nếu còn thiếu, cứ cho bọn chúng một trận, ngươi muốn đánh ra sao, ta sẽ đánh như vậy."

Tiểu linh điệp nghe vậy thì phấn khích, phành phạch vỗ đôi cánh, rồi nhẹ nhàng đậu lên mái tóc nàng.

Người Lục gia ở huyện Phù Dương bị giam giữ ba ngày mới được thả. Phủ huyện lệnh Phù Dương vừa bị dọn sạch, lại xảy ra vụ thảm án của các huyện quan liên tiếp, tin tức này cũng nhanh chóng truyền vào trong cung.

Huyện Phù Dương bị cướp liên tiếp, còn hoàng cung thì bị yêu đạo dọn sạch. Hai sự kiện này xảy ra quá gần nhau càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng Thuận An Đế.

Chỉ là hiện giờ, mọi thù hận của lão ta đều đang dồn về tên yêu đạo đã cướp sạch hoàng cung, lão ta chỉ muốn nhanh chóng lấy lại đồ của mình, diệt trừ yêu đạo kia để trả thù, căn bản không có thời gian để tâm đến Tống Minh Diên.

Sau khi Tống Minh Diên dọn sạch một mỏ vàng, nàng không tiếp tục hành động nữa. Thứ nhất, các mỏ vàng khác đều ở cách xa và phân bố tản mát, thứ hai, thời điểm hiện tại cũng chưa phải là lúc thích hợp.

Nếu nàng dọn sạch hết các mỏ vàng ở những vị trí xa nhau chỉ trong một đêm, chẳng phải sẽ rõ ràng ám chỉ với cẩu hoàng đế rằng nàng có khả năng thuấn di sao?

Việc này nào có khác gì tự phơi bày thân phận?

Tuy nhiên, nàng cũng không có ý định từ bỏ những mỏ vàng kia, chỉ là đợi thêm một thời gian rồi sẽ dọn sạch một thể, cho cẩu hoàng đế thấy rõ nàng có bao nhiêu sức mạnh.

Ngày mà người Lục gia được thả khỏi nhà tù, Ngô Đạt và Đặng Lương đã sớm chờ sẵn bên ngoài. Trong những ngày qua, họ đã tìm mọi cách kết nối với các ngục tốt trong nhà lao, để vừa uống rượu vừa tiện thể dò hỏi tình hình của người Lục gia.

Biết được họ chỉ bị tạm giam mà không bị xử lý, Ngô Đạt và Đặng Lương không dám mạo phạm, chỉ thỉnh thoảng thăm hỏi để đảm bảo người Lục gia vẫn bình an vô sự.

Những binh lính trong huyện nha bàn giao đội lưu đày vào tay Ngô Đạt, căn dặn vài câu liền rời đi.

Mấy ngày sống trong nhà lao đã vắt kiệt sức lực của mọi phạm nhân, đã không có bữa ăn nào no, lại phải trải qua những đêm đầy lo lắng sợ hãi, ngay cả giấc ngủ cũng không trọn vẹn khiến ai nấy đều uể oải thấy rõ.

Ngay cả Lục Tường - người mập mạp nhất, giờ cũng gầy đi trông thấy. Giờ phút này, cả đám người đều tóc tai bù xù, mắt thâm quầng, mặt mày xanh xao, nom hệt như những kẻ vừa thoát khói doanh trại tị nạn.

Vừa nhìn thấy Ngô Đạt, tất cả đều như gặp được ân nhân, suýt chút nữa cảm động đến phát khóc: "Ngô quan gia, sau này chúng ta nhất định sẽ không bao giờ chê bánh bột ngô của ngài khó ăn nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-166.html.]

Bánh bột ngô hầm trong nước dù sao vẫn còn ăn được, còn thứ cháo lỏng trong nhà lao mấy ngày qua thực sự chẳng khác nào đồ ăn cho súc vật, ấy vậy mà họ phải cắn răng nuốt xuống suốt ba ngày trời!

DTV

Ngô Đạt nhìn họ một lượt, lên tiếng với vẻ không mấy thân thiện, sau đó mới quay về phía người Lục gia.

Vừa nhìn thoáng qua, hắn không khỏi bị giật mình:

"Lão phu nhân, các người..."

"Ai, đừng nhắc nữa!" Lục lão phu nhân tóc tai rối bời, trông già nua tang thương, tựa như đã bị đời ép đến cong lưng.

Mấy vị phu nhân khác cũng một người so với một người trông càng thêm lụi tàn thê lương, ngay cả Lục Bùi Phong cũng lộ vẻ trải qua không ít gian truân, khốn khổ mà tiều tụy.

Mấy đứa nhỏ thì hệt như lũ ăn mày bên vệ đường.

"Ngô thúc thúc, con đói lắm!"

"Ngô thúc thúc, có gì ăn không? Xin ngài thương xót cho chút đồ ăn, chúng con ba ngày rồi chưa được ăn no!"

"Ngô thúc thúc, có bánh bao không? Không có thì bánh màn thầu cũng được, miễn là no bụng là tốt rồi, con không kén chọn đâu."

Nhìn những đôi mắt to đen tròn ngước nhìn mình đầy hy vọng, Ngô Đạt bối rối không nói nên lời.

Những ngục tốt kia rốt cuộc cho cái gì ăn mà tra tấn họ đến thảm hại thế này? Còn tệ hơn cả việc giam giữ tạm thời đội lưu đày nữa!

Nhìn đám trẻ con từng đứa gầy còm đáng thương, hắn trầm ngâm nói: "Mọi người chờ chút, ta sẽ bảo người đi mua."

Ngô Đạt rút từ hầu bao ra một lượng bạc, đưa cho người đi cùng, dặn hắn chạy ra đường mua vài cái bánh bao thịt mang về.

Nhìn bóng dáng đồng sự rời đi, hắn không khỏi thầm cảm thán. Đến giờ mới thấy bọn họ chi tiền cho phạm nhân mua bánh bao thật là hiếm thấy, quả như câu "Đại cô nương thượng kiệu, đầu tiên tiên."

Nhìn thấy Ngô Đạt không nói hai lời liền phát cho người Lục gia vài cái bánh bao nhân thịt, ánh mắt của những phạm nhân khác trong đoàn đầy vẻ hâm mộ.

Loading...