Tống Minh Yên chưa xuất giá, làm sao giường của nàng ta có thể bị người ta tùy tiện động vào?
Lửa giận trong lòng Tống Minh Yên bừng bừng, định lớn tiếng quát mắng nhưng tên cấm quân kia đã kịp nhặt lên thỏi vàng nàng ta giấu trên giường.
Sợ hắn nhân lúc không ai để ý mà nuốt riêng, nàng ta quýnh lên, vội gạt tay Hứa thị, xông tới giằng lại: "Ngươi làm gì, đây là đồ của ta!"
Tống Minh Yên nhanh tay đoạt lại thỏi vàng, căm tức nhìn tên cấm quân.
Đúng lúc này, một tên cấm quân khác từ dưới giường rút ra một bộ y phục màu đen: "Đại nhân, đây là y phục dạ hành, vừa mới thay ra!"
Ánh mắt hắn nhìn Tống Minh Yên lập tức thay đổi.
Tên cấm quân cầm đầu giở chăn trên giường lên, lôi ra thêm hai thỏi vàng.
Dưới thỏi vàng in dấu đặc trưng của mỏ vàng mà bọn họ bị mất.
DTV
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Tống Minh Yên một cái.
"Mang đi!"
"Ối! Các ngươi làm gì? Buông ta ra! Làm càn! Bổn tiểu thư là người bọn cẩu nô tài các ngươi có thể chạm vào sao?"
Khi Hứa thị nhìn thấy cấm quân bắt Tống Minh Yên, ban đầu còn chưa kịp phản ứng. Đến khi bà ta thấy bộ y phục dạ hành bị lục soát ra, lại nhìn thấy thỏi vàng trong tay cấm quân, trong lòng bất giác sợ đến mềm nhũn.
"Quan gia, mấy thứ này tuyệt đối không phải là đồ của nữ nhi ta! Ta có thể lấy mạng mình ra thề. Phủ Thái Phó cũng từng bị yêu đạo càn quét, nếu nữ nhi ta là yêu đạo, sao có thể hại cả chính gia đình mình? Chắc chắn là yêu đạo muốn vu oan hãm hại chúng ta!"
Tống Minh Yên bị dọa ngây người, cái gì mà yêu đạo, chẳng phải thỏi vàng này là do nương trộm đưa cho nàng ta sao?
Nghĩ đến yêu vật xấu xí hạ nhân từng miêu tả lẻn vào khuê phòng mình, nàng ta kinh hãi đến bật khóc: "Ta không biết gì hết! Ta thật sự không biết! Những thỏi vàng này khi ta tỉnh dậy đã thấy ở đầu giường, thực sự không phải do ta!"
Nếu biết thỏi vàng này có lai lịch như vậy, nàng ta nhất định chẳng dám chạm vào!
"Những lời này các ngươi cứ để dành mà trình bày trước Hoàng thượng. Mang đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-164.html.]
Cấm quân không quên Tống Minh Yên vừa gọi bọn hắn là cẩu nô tài, mặc kệ nàng ta có liên quan hay không, chuyện này nhất định phải có lời giải thích.
"Không! Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra! Nương, cứu con! Con không muốn bị bọn họ mang đi!" Tống Minh Yên mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc thảm thiết, giãy giụa điên cuồng.
Nhưng sức nàng ta sao sánh được với cấm quân, liền bị trói chặt tay, ép ra ngoài.
Hứa thị định tiến lên ngăn cản, nhưng không lâu sau, ngay cả bà ta cũng bị áp giải đi.
Vì phát hiện tang vật trong phòng Tống Minh Yên, toàn bộ người trong Tống phủ đều bị đưa vào đại lao.
Chỉ có Tống Văn Tuấn, vì ở thư viện Minh Sơn cùng Lục Bùi Xuyên học hành, may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.
Thư viện Minh Sơn cách kinh thành đường xá xa xôi, dù đi xe ngựa nhanh cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi.
Tống Minh Yên không thể chấp nhận sự thật này, khóc lóc om sòm một hồi trong nhà lao. Tống Phan Sơn và Hứa thị cũng không ngừng kêu oan, nhưng chẳng ai để tâm đến họ.
Thống lĩnh cấm quân tạm thời giam giữ người nhà họ Tống trong ngục, đồng thời suốt đêm dâng tin tức vào cung.
Thuận An Đế vừa nghe mỏ vàng bị đánh cắp, sắc mặt đã đen lại, ngồi ngay ngắn bên giường, ánh mắt chứa đầy lửa giận, sát khí toát ra kinh người, hai tay gân xanh nổi rõ, như muốn siết chặt cổ kẻ trộm yêu đạo kia, gắt gao bám chặt lấy thành giường.
Nhìn thấy thống lĩnh cấm quân tiến vào, Thuận An Đế khẽ nhấc đôi mắt trầm sâu, ánh mắt sắc lạnh như ngàn quân nặng nề đè lên người hắn.
"Thế nào? Đừng bảo với trẫm là lại vô công mà trở về."
Trần Thế Trung cúi đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi: "Bẩm Hoàng Thượng, thần đã lục soát khuê phòng của đại tiểu thư Tống gia, phát hiện ba thỏi vàng lấy cắp từ mỏ vàng cùng với y phục dạ hành mà yêu đạo dùng khi đột nhập."
"Ngươi nói vậy nghĩa là yêu đạo kia chính là đại tiểu thư Tống gia?" Giọng Thuận An Đế không rõ hỉ nộ, nhưng áp lực vô hình khiến Trần Thế Trung toát mồ hôi lạnh, thân mình cứng ngắc quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.
"Hồi Hoàng Thượng, thần cho rằng với năng lực của yêu đạo, hắn sẽ không dễ dàng để lộ dấu vết. Hành động này có lẽ là để giá họa cho Tống phủ, nhằm đánh lạc hướng chú ý của chúng ta, từ đó tìm cách trốn thoát."
"Yêu đạo kia quả thật lợi hại, thần đã dẫn người vây kín Tống phủ, nhưng bên trong bên ngoài đều lục soát một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng hắn."
Trần Thế Trung liếc nhìn sắc mặt Thuận An Đế, thấy đã xám ngắt, như gần kề bờ vực bùng nổ, liền lập tức phục mình xuống đất hô: "Thần vô năng, xin Hoàng thượng trách phạt!"
"Tình hình lúc này đã rất khẩn cấp, vi thần xin Hoàng thượng mau chóng chuyển số vàng luyện được từ các mỏ khác đến nơi an toàn, nếu yêu đạo kia đã trộm được một mỏ vàng, tất nhiên sẽ không buông tha những hầm mỏ khác."