Tống Minh Diên dùng thần thức dò xét tình hình trong kho, thấy bên trong chỉ có một cái rương, nửa rương chứa bạc, nửa còn lại là châu báu, trang sức.
Không rõ là số tài vật này từ cửa hàng dưới trướng mà có, hay là do bên nhà mẹ đẻ Hứa phu nhân tiếp tế mà có, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì, chỉ cần là đồ của Tống Phan Sơn, nàng đều muốn lấy sạch!
Nghĩ là làm, Tống Minh Diên khẽ động ý niệm, tất cả tài vật trong kho nhanh chóng biến mất, sau đó nàng chuyển sang vơ vét kho lương và nhà bếp.
Khi nàng đang dọn dẹp các phòng trong phủ Thái Phó, bên ngoài cũng đã vang lên tiếng bước chân đồn dập của cấm quân.
Một toán lớn quân lính tay cầm đèn đuốc sáng loáng, nhanh chóng vây kín phủ Thái Phó.
Một tên sai vặt đang ngái ngủ, bất ngờ thấy tình hình này thì giật b.ắ.n người, hoảng sợ đến mức tỉnh táo lại hoàn toàn.
Hắn lảo đảo vài lần mới chạy thẳng vào chủ viện, vừa chạy vừa kêu lớn: "Lão gia, không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài... bên ngoài phủ Thái Phó chúng ta đã bị cấm quân vây chặt!"
Tống Phan Sơn cùng Hứa thị nghỉ ngơi trong chủ viện. Từ khi bị Hoàng thượng giáng chức, ông ta luôn ăn ngủ không yên, liên tục gặp ác mộng, không đêm nào ngon giấc.
Ông ta vừa nghe tiếng gã sai vặt thét lên, lập tức đã giật mình tỉnh dậy. Bao lời tiên đoán trước đây, lẽ nào giờ đều ứng nghiệm?
Trong lòng Tống Phan Sơn loạn như ma, ông ta không màng gì nữa, lập tức xốc chăn dậy, còn quên cả giày, chỉ khoác vội áo choàng rồi lao ra ngoài.
Hứa thị cũng bị làm cho tỉnh, thấy ông ta vội vã thì vừa khoác thêm áo vừa hỏi: "Lão gia, đã giữa đêm thế này rồi, ngài còn đi đâu vậy?"
Vừa lúc khi bọn họ bước ra khỏi phòng, Tống Minh Diên đã nhanh chóng dọn sạch phòng ngủ của họ, rồi bóp nát một hạt Độn Ẩn Châu.
Trước khi rời đi, nàng còn cố ý để lại một chút kinh hỉ chờ họ phát hiện.
Tống Minh Diên trực tiếp hiện thân tại thôn trang cách phủ đệ Tống gia chừng 50 dặm, có Độn Ẩn Châu, nên trong phạm vi 50 dặm nàng đều có thể tự do qua lại, chẳng khác nào đang dạo chơi hậu hoa viên nhà mình.
Trong không gian không thể chứa người sống, nhưng lại có thể chứa sinh vật, vì vậy gà, vịt, dê, bò cùng vườn cây, ruộng rau trong thôn trang đều được Tống Minh Diên ghé thăm từng nơi một.
Chỉ cần là thứ có thể ăn hay sử dụng, nàng tuyệt đối không để lại cho kẻ nào dù chỉ một chút.
-
Trước cửa lớn phủ Thái Phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-162.html.]
Tống Phan Sơn và phu nhân của ông ta là Hứa thị đã hoảng hốt chạy ra, bên cạnh còn có cả đám hạ nhân bị kinh động.
Bên ngoài phủ, một đội cấm quân đứng nghiêm trang, bao vây kín kẽ đến nỗi ngay cả ruồi bọ cũng khó lòng bay thoát.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Tống Phan Sơn và Hứa thị lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa thì ngã quỵ tại chỗ.
Bình sinh bọn họ nào đã chứng kiến qua thế trận cấm quân bao vây đông đảo như vậy, e là còn nghiêm trọng hơn cả việc xét nhà!
Chỉ trong chớp mắt, Tống Phan Sơn đã kịp lướt qua tất cả những tội trạng mình từng phạm phải từ khi làm quan đến nay, lớn có, nhỏ cũng có.
Từ chuyện tham ô nhận hối lộ đến những việc vụn vặt, càng nghĩ, mồ hôi lạnh trên trán ông ta lại càng tuôn ra như suối.
Đã làm quan, trong tay ai mà chẳng có dăm ba việc không thể phơi bày dưới ánh sáng, tuy rằng ông ta chưa từng phạm sai lầm lớn nào, nhưng những việc nhỏ nhặt thì nhiều như lông trâu!
Nhưng như vậy cũng đâu đến mức khiến cấm quân phải đích thân tới tận nơi xét nhà thế này chứ?
"Cho hỏi hai vị đại nhân đêm khuya dẫn binh vây kín phủ Thái Phó của ta là vì chuyện gì vậy?" Tống Phan Sơn lo lắng bất an, run giọng nói: "Bản quan gần đây ốm yếu trong người, luôn tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng tĩnh dưỡng tại gia, chưa hề dám lơ là. Suốt thời gian qua bản quan còn chưa một lần bước chân ra khỏi phủ, chắc hẳn đã có sự hiểu lầm!"
Giọng ông tay hơi run rẩy, trong lòng càng lúc càng sợ hãi như đang đối diện với cơn ác mộng sắp thành sự thật.
"Tống Thái phó không cần hoảng hốt, chúng ta là phụng mệnh Hoàng thượng đến bắt yêu đạo. Yêu đạo kia hiện đang ẩn mình trong phủ của ngài, chỉ cần ngày phối hợp với chúng ta để điều tra là được."
Bắt yêu đạo, bắt yêu đạo...
Không phải bắt ông ta!
Tống Phan Sơn như sống sót sau tai nạn, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhưng chưa kịp mừng rỡ, ông ta bỗng nhiên sửng sốt, rồi kinh hãi thốt lên: "Cái gì! Yêu đạo?!"
DTV
Ông ta trợn tròn mắt, thịt trên mặt giật giật mấy cái: "Các ngươi nói yêu đạo kia... hiện đang ở trong phủ của ta sao?!"
Thật sự là hắn đến ư?
Sắc mặt Tống Phan Sơn thay đổi liên tục, thoạt đầu là kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã trở thành giận dữ.
Ông ta không quên, kẻ gây ra mọi tai họa cho mình chính là tên yêu nghiệt ấy.