Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:56:14
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Thuận An Đế vẫy tay, Lệ phi thuận thế tiến vào lòng lão ta.

"Hoàng Thượng mấy ngày nay chắc hẳn mệt mỏi vô cùng, để thần thiếp ấn huyệt cho ngài. Hoàng Thượng là thiên tử, tất sẽ có thần phật phù hộ. Những kẻ tà ác chỉ dám quấy phá trong bóng tối, sớm muộn cũng sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của ngài. Hoàng Thượng nhất định phải giữ gìn long thể."

Lời nói dịu dàng của Lệ phi khiến Thuận An Đế vô cùng dễ chịu. Lão ta nhắm mắt, để nàng ta xoa nhẹ huyệt trán thư giãn cơn đau, rồi mới ôm lấy vòng eo nàng ta, ám chỉ: "Không cần ấn nữa, cùng trẫm nghỉ ngơi thôi."

Trong lòng Lệ phi khấp khởi vui mừng: "Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp xin được hầu hạ ngài."

Người ta vẫn nói, nam nhân trên giường dễ nói chuyện. Nếu đêm nay có thể hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo, biết đâu nàng ta sẽ được ban ân sủng.

Và nếu được, nàng ta nhất định sẽ khiến Lục gia chịu trừng phạt thích đáng!

Ngày hôm ấy, đệ đệ nàng ta là Trương Thạch Minh bị tai họa bất ngờ tại phủ Tướng quân, cửa lớn sập xuống đè khiến hắn ta tàn phế, từ đó đến nay chỉ có thể nằm liệt giường, mọi sinh hoạt đều cần người trợ giúp.

Dù đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Lệ phi vẫn ghi thù Lục gia. Nàng ta cho rằng nếu không vì người nhà họ Lục khăng khăng không hợp tác, đệ đệ nàng ta đã không gặp tai nạn này. Tất cả đều do sự xui xẻo mà Lục gia đem đến cho đệ đệ!

Lệ phi khéo léo kéo Thuận An Đế lên giường, trong lòng thì âm thầm tính toán sẵn lát nữa sẽ gài bẫy Lục gia ra sao. Thế nhưng dù nàng ta đã đồn hết các thủ đoạn, lại chẳng thể khiến Thuận An Đế động lòng chút nào. Lẽ nào là do tuổi xuân của nàng ta đã qua, Hoàng Thượng không còn mặn mà với nàng ta nữa?

"Hoàng Thượng -"

Lệ phi nhẹ nhàng xoa nắn, trăm mưu ngàn kế, tiếng gọi càng lúc càng mềm mại, toát lên vẻ si mê, nhưng mãi chẳng thấy Thuận An Đế có phản ứng, nàng ta đành dừng lại. Mặt mũi Hoàng Thượng hôm nay hằn vết bầm xanh tím, nhìn quá đỗi khó coi, gọi mãi cũng không đáp, đã là cực hạn của nàng ta.

"Hoàng Thượng, ngài hôm nay có phải mệt nhọc lắm không?"

Thuận An Đế thoạt đầu cũng nghĩ vì gần đây mệt mỏi quá độ, nhưng lăn lộn đã hơn nửa canh giờ vẫn không thấy động tĩnh, sắc mặt lão ta dần trở nên u ám.

"Cút!"

DTV

Lệ phi không ngờ, giữa lúc đang tận tình hầu hạ, lại bị Hoàng Thượng đột ngột hất ngã khỏi giường. Chưa kịp hiểu chuyện gì, nàng ta lắp bắp: "Hoàng Thượng... Thần thiếp có chỗ nào đắc tội..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-157.html.]

Khi nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, liền bị ánh mắt đầy tức giận của Thuận An Đế cắt ngang: "Trẫm bảo ngươi cút!"

Lệ phi chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ đến thế của lão ta, bất giác run rẩy, luống cuống mặc lại y phục rồi vội vã lui ra.

Ánh mắt Thuận An Đế tối sầm lại, phảng phất như sắp bùng lên cuồng phong bão tố: "Người đâu, triệu Hứa mỹ nhân đến đây!"

Lệ phi còn chưa đi xa, nghe được giọng lão ta, suýt chút nữa vấp ngã. Nàng ta không thể tin nổi, mình vừa bị đuổi ra, chỉ vừa bước khỏi cửa, sau lưng Hoàng Thượng đã triệu hạnh một mỹ nhân khác!

Toàn thân nàng ta run rẩy, cất tiếng gọi thái giám: "Công công, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Không lẽ... Hoàng Thượng đã thực sự chán ghét nàng ta?

Lệ phi tâm hoảng ý loạn.

Thái giám cũng không dám phỏng đoán ý tứ của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy việc Lệ phi vừa được triệu đến thị tẩm đã bị đuổi ra ngoài thật thập phần kỳ quái.

Dù sao Lệ phi vốn rất được sủng ái, nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra chuyện như vậy với nàng ta.

Nhưng, việc một sớm rơi từ trên cao xuống cũng chẳng phải là chưa từng có, trước kia Uyển phi chẳng phải cũng đã từng như thế hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ e rằng Lệ phi cũng sẽ phải đi lại con đường của Uyển phi!

Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng trên mặt hắn không dám biểu lộ ra một chút nào, chỉ cúi đầu, dùng giọng nhỏ nhẹ cung kính nói: "Nương nương, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự, chẳng dám tuỳ ý phỏng đoán tâm tư của Hoàng Thượng. Chi bằng nương nương cứ về trước, bên ngoài trời lạnh, người phải cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh."

Lệ phi hoàn toàn không nghĩ đến việc quay về.

Nếu bây giờ nàng ta trở về, sáng mai tin tức nàng ta thất sủng ắt sẽ truyền đến tai những người luôn chờ chực cơ hội giễu cợt nàng ta. Đến lúc ấy chắc chắn nàng ta sẽ không tránh khỏi bị chế nhạo khinh miệt.

Hơn nữa, kết cục của một phi tử mất đi thánh sủng ra sao, nàng ta rõ hơn ai hết. Nàng ta không muốn cả đời sống lặng lẽ trong thâm cung, lẻ loi hiu quạnh, mặc kệ để người khác khinh thường!

Lệ phi không tin Hoàng thượng thực sự nhẫn tâm với nàng ta như thế. Nàng ta siết chặt y phục, cắn môi, mặc cho gió lạnh táp vào, rồi từ từ quỳ xuống trước cửa tẩm cung.

Loading...