Vậy mà Lục Uyển Trinh lại chọn phải Lý Chương, vì lão ta mà hạ mình cam chịu thành một phi tần trong ba nghìn giai lệ, cuối cùng rơi vào tình cảnh bị biếm vào lãnh cung, thân tộc bị lưu đày. Nhưng may mắn thay, giờ đây nàng ấy cũng đã tỉnh ngộ.
"Chuyện đã qua không thể cứu vãn, hối hận cũng chẳng ích gì. Cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm, đường đời không ít lần vấp phải phân. Nương nương, chi bằng nhìn về phía trước mà tiến bước." Tống Minh Diên cười khẽ, câu nói của nàng khiến cả Lục Uyển Trinh lẫn Dương ma ma đều bật cười.
Cô nương này thật gan dạ, dám đem hoàng đế ra so sánh với... cứt chó!
Nhưng mà, chẳng phải Hoàng đế cũng chỉ là một kẻ ghê tởm thôi sao?
"Ngươi nói rất phải!" Lục Uyển Trinh hài lòng nhìn Tống Minh Diên, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn: "Ta nhất định sẽ kiên cường, không để bản thân suy sụp. Rồi sẽ có ngày hắn sẽ thành bàn đạp cho ta vươn lên!"
Dương ma ma từng chứng kiến Lục Uyển Trinh suy sụp, thất thần khi bị biếm vào lãnh cung. Giờ đây thấy nàng ấy tràn đầy chí khí, bà ấy không kìm được xúc động, quay mặt đi lau nước mắt.
DTV
Bà ấy còn phải cảm tạ A Diên cô nương, nếu không nhờ nàng, bà ấy không dám chắc nương nương có thể vực dậy được hay không.
"Đúng rồi." Dương ma ma như chợt nhớ ra điều gì, lập tức lau khô nước mắt, vội vàng đào ra một hộp gỗ từ góc tường.
Bà ấy lau sạch lớp bụi bẩn bên trên, cẩn thận nâng bằng hai tay rồi đưa hộp gỗ cho Tống Minh Diên: "Đây là tiền riêng ta và nương nương cất giữ, cô nương có cách nào có thể giúp chúng ta chuyển thứ này đến tay lão phu nhân không?"
Bọn họ vẫn luôn nhớ thương lão thái quân, chỉ là không tìm được người đáng tin tưởng để gửi lời, chỉ đành ngậm ngùi cất giữ không có cách nào chuyển đồ đi.
"Lão phu nhân có người chăm sóc rồi, các ngươi ở lãnh cung hành sự vốn đã không tiện, vẫn là giữ lại mà tự lo cho bản thân đi!" Tống Minh Diên không những không nhận, ngược lại còn lấy tiền bạc mà lão phu nhân Lục gia chuẩn bị riêng cho Lục Uyển Trinh.
"Chỗ bạc này là các bà ấy nhờ người mang cho các ngươi." Nói rồi, nàng đưa ra hai tấm ngân phiếu mỗi tấm 500 lượng cùng ít bạc vụn.
Lục Uyển Trinh xúc động đến cay cả sống mũi. Là nàng ấy không hiểu chuyện, khiến nương và các tẩu tử vì mình mà phải lo toan đến tận bây giờ.
Nhưng sẽ không có lần nào như thế nữa! Từ nay về sau, nàng ấy cùng Lý Chương thề bất lưỡng lập. Dù có chết, nàng ấy cũng phải rửa sạch oan khuất cho danh dự của phủ tướng quân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-155.html.]
"Nhờ A Diên cô nương giúp ta nhắn lại với họ rằng, ta ở đây vẫn ổn. Mong họ hãy tự chăm sóc bản thân, rồi sẽ có ngày phủ tướng quân được giải oan, chúng ta cũng sẽ có ngày đoàn tụ."
"Được rồi, trời cũng đã khuya, nương nương hãy uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi, ta có thời gian sẽ lại đến thăm người."
Tống Minh Diên vẫn còn nhớ đến chuyện mỏ vàng, nên không lưu lại lãnh cung lâu. Sau khi từ biệt Lục Uyển Trinh và Dương ma ma, nàng liền rời đi.
Theo lời của Lục Uyển Trinh, cẩu Hoàng đế rất có khả năng giấu thông tin về mỏ vàng ở Ngự Thư Phòng. Ngự Thư Phòng đã bị nàng dọn sạch, biết đâu còn sót lại manh mối nào đó.
Tống Minh Diên bóp nát viên Độn Ẩn Châu, sử dụng thuật thuấn di để rời khỏi hoàng cung. Tâm thức nàng chìm vào không gian, chỉ một ý niệm, toàn bộ vật dụng trong Ngự Thư Phòng liền xuất hiện giữa đại đường trống trải của điện Lưu Li.
Đồ đạc rất nhiều, từ bàn ghế ngự án, rèm châu, đến cả những bản tấu chương chưa duyệt đều chất thành đống.
Tống Minh Diên không cần tìm kiếm từng thứ, trong không gian, linh thức của nàng chi phối mọi thứ. Chỉ cần dùng chút thần thức lướt qua, một hộp gỗ đỏ khóa kín từ giữa đống đồ vật lơ lửng lên.
Nàng khẽ cười, linh thể vừa chạm vào, chiếc hộp gỗ lập tức vỡ tan thành bụi, để lộ ra một cuộn trục bên trong.
Tống Minh Diên lấy cuộn trục từ không gian ra mở ra, trên giấy màu vàng rực hiện ra bản đồ, đánh dấu năm điểm, bên cạnh có vài hàng chữ nhỏ đánh dấu tọa độ của các mỏ vàng.
Các mỏ phân bố rải rác, nhưng có một điểm nằm ngay dưới chân kinh thành, khá gần nơi nàng đang đứng.
Nơi đó chính là ngọn núi sau Tống gia.
Năm năm trước, cẩu Hoàng đế biến nơi này thành khu vực săn b.ắ.n của hoàng gia, bên ngoài là để làm nơi tiêu khiển, nhưng thực chất chỉ nhằm giấu tai mắt người đời.
Chỉ e rằng đến giờ Tống Phan Sơn vẫn không biết rằng sau núi còn có cả một mỏ vàng.
Tống Minh Diên ném cuộn trục lại vào không gian, nhếch miệng cười, rất tốt, dọn xong mỏ vàng còn có thể tiện đường ghé qua thăm nhà. Đã lâu không gặp, quả thật có đôi chút nhớ nhung.
Không biết mấy ngày nàng đi vắng, gia đình Tống Phan Sơn sinh hoạt thế nào? Cuộc đời là để tạo nên những điều bất ngờ, nhất định nàng phải chuẩn bị cho họ một phen kinh ngạc.