Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:56:02
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ nhi của Tống Phan Sơn chắc chắn có liên hệ với đám yêu nghiệt này!

Nếu là trước kia, Thuận An Đế nhất định sẽ bám lấy điểm này không buông, không chút do dự gán cho Lục gia tội danh cấu kết yêu tà, làm loạn Bắc Nguỵ, để xử quyết bọn họ cùng Tống thị.

Nhưng nếu Tống thị thực sự có liên hệ với đám yêu nghiệt đó, thì hành động của lão ta chẳng khác nào rút dây động rừng. Đến lúc ấy, đừng nói đến việc thu hồi quốc khố, vàng bạc châu báu và ngọc tỷ thất lạc, e rằng ngay cả một yêu nghiệt cũng chẳng bắt được.

Không được, nhất định phải tìm ra nhược điểm chí mạng của bọn chúng, sau đó nghĩ cách để tóm gọn một mẻ!

Nhưng chưa đợi Thuận An Đế tìm ra cách để trừ tận gốc Tống Minh Diên và những kẻ liên quan, đêm ấy, Tống Minh Diên lại một lần nữa lẻn vào hoàng cung.

Nàng không quên lời hẹn cùng Lục Uyển Trinh, lần này mang theo dược liệu và vô số đồ vật khác.

Nào là lò sưởi, gạo thóc, thịt khô phòng khi đói, khoai lang và khoai sọ để lâu không lo hỏng, cùng với dầu muối tương giấm và các vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.

Tất cả những thứ ấy để bảo đảm cho chủ tớ nàng ấy trong lãnh cung được ấm no đầy đủ.

Dương ma ma lo rằng Tống Minh Diên sẽ không đến, giờ đây bệnh tình nương nương càng nặng hơn. Ở chốn lãnh cung này, ma ma chỉ có thể dựa vào chút nhân mạch cũ mà cầu xin được vài thang thuốc.

Nhưng tình cảm vốn có hạn, ngày xưa là tỷ muội thân thiết giờ cũng tránh xa nương nương, sợ gặp tai họa.

Chủ tớ hai người sống ở lãnh cung, không ai đoái hoài, lại thêm đám nô tài ưa nịnh nọt, kẻ nào cũng chỉ biết cung kính với người có quyền thế.

Dương ma ma đã đi cầu xin khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm được một ai chữa trị cho nương nương.

"Ma ma đừng lo lắng, khụ khụ... đã khuya rồi, ngươi đi nghỉ đi, ta chịu đựng được mà."

Trong phòng chỉ có chậu than đốt bằng vài mảnh gỗ bỏ đi, Dương ma ma nhìn bóng đêm bên ngoài, thở dài, trong lòng nặng trĩu: "Nương nương, lão nô sẽ đợi cô nương ấy tới, biết đâu nàng ấy mang được thuốc về cho chúng ta."

Chờ đợi thật là một sự dày vò, không ai biết giờ này đã là lúc nào, chỉ cảm thấy đã đợi thật lâu.

"Có lẽ... nàng ấy sẽ không tới, khụ..."

Vừa dứt lời, từ sân đình vắng vẻ liền vọng đến tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là giọng nói quen thuộc: "Ra đây lấy đồ."

Lục Uyển Trinh sững lại một chút, muốn ngồi dậy nhưng lập tức thấy đầu choáng mắt hoa, đành dựa vào đầu giường nghỉ lấy sức.

Dương ma ma liền nhanh chóng bước ra, thấy Tống Minh Diên liền không khỏi vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-152.html.]

"Cô nương, ngươi cuối cùng cũng tới rồi!"

"Đây là đồ ăn." Tống Minh Diên đưa qua chỗ thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho Dương ma ma: "Ta đi sắc thuốc cho nương nương, ngươi đem hai chiếc chăn này lót vào giường cho nương nương nằm được ấm áp."

Dương ma ma mắt rưng rưng cảm động, lòng ngập tràn sự biết ơn.

DTV

Khó có người nào vừa tới đã để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, lại còn chuẩn bị chu đáo những vật phẩm thiết yếu cho nương nương.

Dù không biết rõ thân phận của đối phương, nhưng trong lòng Dương ma ma mơ hồ tin rằng cô nương này sẽ không hại nương nương nhà mình, không thì hà tất phải tốn công như vậy?

Bà ấy vội vàng đáp: "Vâng, lão nô đi ngay, đa tạ cô nương!"

Sau khi giao đồ cho Dương ma ma, Tống Minh Diên lập tức bắt tay vào nhóm lửa sắc thuốc cho Lục Uyển Trinh.

"Cô nương, không biết phải xưng hô như thế nào?"

Dương ma ma đang trải lại giường chiếu, Lục Uyển Trinh liền gượng dậy, trên môi điểm một nụ cười nhợt nhạt.

Ánh mắt nàng lướt qua người Tống Minh Diên, dừng lại trên bộ y phục khác lạ của nàng ấy, rồi nhẹ nhàng dời đi như thể chẳng để ý đến điều gì.

"Nương nương cứ gọi ta là A Diên."

Không thể không nói, Lục gia quả thực toàn mỹ nhân.

Mấy đứa trẻ trong gia tộc thì đáng yêu lanh lợi, Lục Bùi Phong dù gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn rất tuấn mỹ.

Nương nương trước mắt đây dù đã ngoài 30, nhưng trông chẳng khác thiếu nữ 16, không son phấn vẫn toát lên vẻ xinh đẹp tinh tế, nhìn vào khiến người ta thấy vui vẻ.

Chỉ tiếc, mỹ nhân giờ phút này lại bệnh tật yếu đuối, làm giảm đi phần nào nhan sắc rực rỡ.

"Trước đây ngươi nói muốn g.i.ế.c cẩu Hoàng đế, vậy định g.i.ế.c thế nào?"

Lục Uyển Trinh đứng bên mép giường, quấn chặt tấm chăn dày quanh người. Những ngày dài lạnh giá đã khiến thân thể nàng ấy như hóa băng, nay cũng dần ấm áp hơn đôi chút.

Khi nhắc đến Lý Chương, nàng ấy như đang đề cập đến một kẻ chẳng mấy quan trọng. Trên gương mặt nàng ấy biểu cảm nhàn nhạt, như thể mọi oán hận đều đã bị nàng ấy chôn vùi tận đáy lòng.

Lửa trong bếp đã được nhóm lên.

Tống Minh Diên bỏ thêm hai thanh củi vào lò, sau đó quay lại, nhìn về phía Lục Uyển Trinh.

Loading...