Bảng truy nã đã được lan truyền khắp huyện Phù Dương, chỉ qua một đêm, trên đường đã náo nhiệt hơn nhiều, ngay cả những đám giang hồ hung dữ cũng đến góp vui, ngồi kín các quán trà, tửu lâu.
"Nghe nói hôm qua cha con Lâm Nại Quý đã bị sát hại tàn nhẫn, một c.h.ế.t thảm ngoài đường, một c.h.ế.t bất ngờ trong phủ. Đến giờ vẫn chưa tìm ra tung tích hung thủ."
"Ngươi nghĩ xem, kẻ g.i.ế.c cha con Lâm Nại Quý có phải là kẻ đã dọn sạch phủ huyện lệnh không?"
"Không hẳn đâu. Tên kia trộm cắp khắp kinh thành mà chỉ lấy tiền, không g.i.ế.c người. Theo cách hắn hành sự, ta thấy hai chuyện này không phải do cùng một người làm."
"Ngươi nói cũng có lý. Nhưng hai chuyện này xảy ra cùng thời điểm, nếu không phải cùng một người làm, vậy thì hung thủ g.i.ế.c cha con Lâm Nại Quý rất có thể là kẻ đã gặp hắn. Nếu đúng thế, chỉ cần tìm ra kẻ sát nhân là có thể tìm được tung tích của hắn!"
"Không sai, chỉ là hiện tại chẳng ai biết kẻ g.i.ế.c người trông như thế nào. Ai gặp hắn cũng quên sạch mọi thứ, thật quá kỳ quái!"
Không chỉ trà lâu hay quán rượu, mà khắp đầu đường cuối ngõ đều râm ran bàn tán về sự việc này. Tấm bố cáo treo phía trước được đám đông vây quanh ba lớp, người người chỉ trỏ vào bức họa vẽ một khuôn mặt không rõ danh tính.
Tống Minh Diên chỉ nghe vài câu đã cảm thấy buồn cười. Nào là "chỉ trộm cắp không g.i.ế.c người", chứ nếu đêm đó không vì vội vàng lại không có linh lực, nàng e rằng đã g.i.ế.c người phóng hỏa từ lâu rồi.
Tìm một chỗ khuất, nàng hóa trang thành một nam nhân mập mạp, dáng vẻ bình thường không chút thu hút, rồi trà trộn vào dòng người trên phố, dò la tin tức, bắt đầu lập danh sách những kẻ xui xẻo tiếp theo.
DTV
Huyện lệnh tiền nhiệm vốn chẳng phải người tử tế, mà Đỗ Phương Hải - kẻ mới nhậm chức cũng không khác gì.
Hai người quả là cùng một giuộc.
Ngoài bọn họ ra, còn có Vương sư gia cùng các quan viên khác trong huyện. Đa phần bọn chúng đều nịnh bợ, đút lót cho huyện lệnh để có chức vị.
Biết Lâm huyện lệnh tham lam, háo sắc, chúng không ngừng vơ vét, ép các thiếu nữ nông thôn hiến thân, phá án thì chỉ nhận hối lộ, khiến không ít người phải chịu oan khuất.
Chỉ cần dạo một vòng quanh phố phường, Tống Minh Diên đã nghe không dưới mấy chục câu chuyện tội lỗi của bọn chúng. Thật sự đúng là việc xấu đếm không xuể.
Thật tình cờ là nàng lại đặc biệt thích trộm cắp của những kẻ tham lam, đồi bại. Ngụy trang kỹ lưỡng, nàng dò hỏi về gia cảnh của Đỗ Phương Hải và Vương sư gia, rồi quyết định đến Đỗ phủ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-149.html.]
Phủ của Đỗ Phương Hải cách phủ huyện lệnh chỉ một con phố, là một tòa nhà ba gian.
Bề ngoài thoạt nhìn không có gì nổi bật, nàng chỉ nhẹ nhàng điểm chân, xoay người một cái đã vượt qua tường vào trong.
So với dinh thự xa hoa của tên tiền huyện lệnh họ Lâm, Đỗ phủ quả thật giản đơn, không có gì đáng giá. Thoạt nhìn lại có vài phần dáng vẻ thanh liêm.
Xác định vị trí nhà kho, nàng lặng lẽ tiến đến.
Lúc này Đỗ Phương Hải không ở trong phủ, nhưng bên trong vẫn đông đủ thê thiếp và gia nhân. Trời lạnh nên không ai ra ngoài, vô tình lại giúp việc của nàng thêm thuận lợi.
Đi ngang qua tiền viện, Tống Minh Diên thoáng nhìn thấy có vài nông dân mặc áo vải cũ đang quỳ gối trên nền tuyết lạnh buốt, run rẩy van xin trước mặt tên quản gia vạm vỡ của Đỗ phủ.
"Quan gia, nhà chúng ta thật sự đã hết sạch lương thực, xin ngài cho chúng ta được gặp huyện não ra một lần thôi. Năm nay mùa màng thất bát, lương thực đều đã nộp lên trên. Người già trẻ nhỏ trong nhà chúng ta đều đang chờ chút gạo để sống qua mùa đông, mong ngài nương tay, sang năm được mùa chúng ta nhất định sẽ nộp bù lại!"
Gã quản gia ngẩng cằm, lạnh lùng đáp: "Lão gia đã dặn dò, không có lương thực thì nộp bạc, một gánh gạo là một lượng bạc. Nếu không giao lương thì lấy bạc ra đây, đừng lôi thôi!"
Nông hộ lộ kia vẻ mặt khó xử: "Quan gia, chúng ta ở nơi thôn quê, quanh năm suốt tháng chỉ trông vào vụ mùa để sinh nhai, nào có bạc để mà nộp!"
"Đúng vậy quan gia, 500 văn một gánh thì chúng ta còn có thể cố gắng lo liệu, nhưng một lượng bạc một gánh thì thật là không thể kham nổi."
Quản gia nhìn họ khinh bỉ: "Muốn lương thì không có lương, đòi tiền thì không có tiền, ta xem các ngươi chẳng qua là không muốn nộp thôi! Nếu quá hạn mà chưa giao đủ, cứ chờ quan phủ tới xử lý!"
"Nào, mau lôi bọn chúng ra ngoài cho ta, đừng làm ồn ào nơi đây!"
Quản gia nói xong phất tay áo bỏ đi, không màng đến tiếng cầu xin của đám nông hộ.
Tống Minh Diên không chần chừ, tăng tốc bước vào nhà kho, gõ vào huyệt những người canh giữ bên ngoài, rồi nhẹ nhàng lẻn vào trong.
Nhà kho tuy không nhiều vàng bạc châu báu, nhưng Đỗ Phương Hải biết đạo lý tài không để lộ, dù hắn có giấu đồ dưới nền đất, nàng vẫn có cách tìm ra không thiếu thứ nào.