"Ngươi nha đầu này." Lục lão phu nhân vừa giận vừa buồn cười mắng yêu một câu.
Nghe nói tên cẩu hoàng đế kia không cử được, bà thấy lòng thỏa mãn hẳn, nhưng nhìn sang thấy sắc mặt đen thui của đại tôn tử, rốt cuộc cũng không dám cười thêm.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, Lục lão phu nhân hỏi: "Nếu Diên Diên đã gặp qua Uyển Trinh, vậy... Uyển Trinh có muốn rời khỏi hoàng cung hay không?"
Nếu nàng ấy đồng ý rời đi, bà nhất định sẽ không để nàng ấy ở lại kinh thành một mình.
Tống Minh Diên đáp thật lòng: "Cô cô Uyển Trinh nói hiện tại nàng chưa thể rời đi, tên cẩu hoàng đế đã hại nàng đến mức này, nàng nhất định muốn đích thân lật đổ hắn."
Lục lão phu nhân nghe xong, lòng vừa vui mừng vừa an ủi, không chút thất vọng, chỉ hừ lạnh một tiếng, cười khẽ: "Cuối cùng còn có chút khí chất của người Lục gia. Nếu đến mức này mà còn vì tên cẩu hoàng đế kia mà sống c.h.ế.t bám lấy, ta thề dù có phải chống lại chỉ dụ, cũng sẽ trở về đánh gãy chân nàng!"
"Biết nghĩ thông suốt vậy là tốt." Lục Đại phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi hơi cau mày: "Dù vậy, nàng hiện tại ở trong cung tứ cố vô thân, muốn đối phó với tên cẩu hoàng đế quả thật không phải dễ."
Trong ấn tượng của bà, tiểu cô Uyển Trinh trước đây vẫn thường xuyên theo chân Tam hoàng tử Lý Chương, e rằng nàng ấy sẽ bị cuốn sâu vào mối thù hận mà hành động nông nổi.
Tống Minh Diên liền trấn an: "Nương yên tâm, con sẽ để mắt tới cô cô Uyển Trinh. Tối nay con còn phải vào cung một chuyến đế đưa cho nàng ấy vài thứ. Mọi người có gì muốn nhắn nhủ thì cứ dặn dò con."
Vài vị phu nhân dặn dò vài câu đơn giản, còn đưa chút bạc để Tống Minh Diên mang theo, nhưng không có gì nhiều nhặn. Riêng Lục lão phu nhân thì kéo tay nàng, dặn dò rất nhiều điều. Sau bữa sáng, ngục tốt lại mang cơm canh đến, không ngoài dự đoán, lần này vẫn là cơm thiu.
Lục Tam phu nhân tức giận, đạp mạnh một chân vào thùng cơm khiến nó lăn lóc sang một bên. Biết rằng có người đang giám sát, bà lại giận dữ đá hai cái vào cửa gỗ, hét lớn: "Thật quá đáng! Lại là cơm thiu, hết lần này đến lần khác toàn cơm thiu! Bọn họ rốt cuộc muốn gì đây, vô cớ bắt nhốt chúng ta vào đây đã đành, lại còn cho ăn thứ cơm thiu này, chẳng lẽ muốn đói c.h.ế.t chúng ta sao?"
"Con đói quá rồi! Từ tối qua đến giờ Ninh Ninh chỉ ăn mỗi một cái bánh bao." Ninh Ninh nằm trên giường, mắt đờ đẫn, ôm lấy đống cỏ khô nhai nhồm nhoàm.
Nếu không phải biết rõ cô bé vừa ăn hai miếng trứng cuốn và uống và uống một bát cháo gà lớn, Tống Minh Diên còn tưởng cô bé thực sự chưa được ăn gì.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-148.html.]
Nhìn ba đứa trẻ khác... từng đứa cũng đang ôm bụng, cau mày thở dài, dù bụng đã no căng nhưng vẫn phải giả vờ rằng bản thân đang rất đói.
"Đói quá..."
"Ta cũng đói quá..."
Mọi người đều nhớ lời dặn của Tống Minh Diên rằng có kẻ đang âm thầm theo dõi, không thể để hắn phát hiện mình đã ăn no, nếu không sẽ có rắc rối.
Cơm thiu bị đá văng nằm một bên, ai nấy đều tránh xa. Nếu không ăn thì chứng tỏ là còn chưa đủ đói, đến lúc thật sự đói mấy ngày thì ắt sẽ lộ sơ hở.
Kẻ giám thị trong bóng tối nheo mắt lại, nhớ lại tin tức vừa gửi về, rằng phủ huyện lệnh ở Phù Dương đã bị trộm sạch. Chỉ cần vài ngày nữa, tin tức này chắc chắn sẽ đến tai Hoàng thượng.
Nếu không còn ai trộm những phủ đệ khác ở Phù Dương trong vài ngày tới, thì những kẻ trong nhà lao này chính là nghi phạm hàng đầu. Đến lúc đó, chỉ cần hỏi ra tung tích vật bị đánh cắp, hắn sẽ tự tay trừng trị kẻ chủ mưu.
Kẻ giám thị lại liếc nhìn Tống Minh Diên qua lỗ nhỏ trong bóng tối, thầm nghĩ: Một nữ nhân yếu đuối như vậy, sao lại có khả năng làm chuyện lớn lao kia?
Tống Minh Diên nhận ra ánh mắt đó nhưng làm như không biết. Hoàng cung đã bị trộm, chuyện phủ huyện lệnh Phù Dương bị dọn sạch cũng là sự thật. Chắc chắn chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai hoàng đế.
Hai sự kiện này xảy ra cách nhau khá xa, chắc chắn hoàng đế sẽ nghĩ đây không phải là hành động của cùng một người. Tuy vậy, vẫn khó tránh khỏi nghi ngờ nàng, bởi lúc phủ huyện lệnh bị trộm, nàng cũng có mặt ở Phù Dương.
Điều nàng không hiểu là, sao lại nhanh chóng bị nghi ngờ như vậy, trong khi nàng đã làm mờ ký ức của những người liên quan?
Tống Minh Diên dẹp bỏ suy nghĩ, thả đám cỏ khô đang cầm xuống. Nàng quyết định phải tạo một bằng chứng hoàn hảo hơn nữa, bằng cách gây ra một vụ trộm khác ngay tại Phù Dương.
Hiện tại nàng đang ở trong nhà lao, hoàn toàn có thể tạo ra một vỏ bọc là mình chưa từng rời khỏi. Nếu Phù Dương lại xảy ra một vụ trộm, vậy thì cơ bản là nàng có thể xóa sạch nghi ngờ rồi.
Nghĩ là làm, Tống Minh Diên truyền âm giải thích tình hình cho người Lục gia, sau đó liền sử dụng Độn Ẩn Châu rời khỏi nhà lao.