Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:55:46
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuận An đế không tin rằng trong triều không có ai hữu dụng.

Lão ta liền cho triệu cận thần đến, nhớ lại lời đồn mấy hôm trước, lạnh giọng nói: "Yêu nghiệt kia nếu còn ở kinh thành, hắn chắc chắn không nằm trong đội ngũ lưu đày. Ngươi đi điều tra rõ ràng, xem là kẻ nào dám tung tin đồn để mê hoặc trẫm. Quả là to gan!"

"Vi thần tuân mệnh!"

-

Sau cơn náo loạn, trời dần sáng, sương chiều tan biến, ánh nắng sớm mờ nhạt.

Lục lão phu nhân là người đầu tiên tỉnh giấc, bà vốn thói quen là chuẩn bị đồ ăn sáng cho các tiểu bối, định nấu mấy quả trứng gà nóng hổi để lũ trẻ ăn dọc đường.

Nhưng vừa ngồi dậy bà mới nhớ mình còn đang ở trong ngục, tuổi cao nên trí nhớ quả thật đã kém!

Lục lão phu nhân không nỡ đánh thức lũ trẻ, đành nằm yên, trong lòng tự hỏi đêm qua Diên Diên vào hoàng cung đã lấy những gì, có gặp được Uyển Trinh không.

Bà thầm hy vọng việc Lục gia bị khép vào tội lưu đày lần này có thể khiến Uyển Trinh tỉnh ngộ. Lý Chương xưa nay không phải bậc xứng đôi, nếu có thể khiến nàng ấy từ bỏ hy vọng vào Lý Chương, vậy cũng là một điều may mắn.

Khi Tống Minh Diên tỉnh dậy, mọi người đều đã thức giấc. Những kẻ giám thị vẫn ở đó, từ lúc người Lục gia đi ngủ cho đến giờ chưa hề rời đi.

DTV

Đêm qua, nàng đã lén vào Ngự Thiện Phòng, lấy thêm không ít thức ăn, kể cả bình nước ấm mà cẩu hoàng đế tùy ý lấy dùng cũng đã được nàng cất vào không gian. Giờ đây, mọi thứ đã có thể tận dụng.

Thấy bọn trẻ từng đứa vừa tỉnh dậy, bộ dáng còn ngái ngủ, uể oải, nàng khéo léo tạo ra ảo giác đánh lừa bọn giám thị, sau đó lấy nước ấm đổ vào thau đồng.

"Mau lại đây xếp hàng, từng người một đến rửa mặt nào."

Bọn trẻ còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng đã lập tức bật dậy, nhanh chóng xếp hàng phía sau Ninh Ninh.

Ngoại trừ Lục Bùi Thanh lớn hơn một chút biết tự tay làm lấy, ba đứa nhỏ còn lại xưa nay đều được các nhũ mẫu hầu hạ, hoặc được mẫu thân chăm sóc, căn bản chưa từng tự tay rửa mặt.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ giở trò nũng nịu, cố tình né tránh, nhưng khi tẩu tẩu đã lên tiếng, bọn chúng liền ngoan ngoãn nghe theo.

Thế là mấy đứa nhóc như những chú chim cánh cụt nhỏ, từng đứa từng đứa bước tới trước.

Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân trông thấy cảnh này thì vui vẻ cười, không ai bước lên giúp đỡ. Diên Diên đang dạy bọn trẻ cách tự chăm sóc bản thân, nếu giờ các bà đến can thiệp thì chẳng khác nào quấy rối.

Ninh Ninh là người đầu tiên bước tới thau đồng, nghiêm túc giơ tay bé nhỏ cuộn tay áo lên, rồi ngồi xổm xuống, vắt khô khăn lông, cẩn thận lau sạch khuôn mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-145.html.]

"Tẩu tẩu, Ninh Ninh đã rửa sạch rồi, tẩu có thể hôn lên má Ninh Ninh không?"

Lục Tư Ninh vui vẻ chìa mặt nhỏ nhắn về phía Tống Minh Diên, thấy vậy, Lục Bùi An nhanh tay hơn, cuống cuồng lau mặt thật sạch, e rằng chậm chân sẽ không kịp giành lấy nụ hôn của tẩu tẩu.

Nhìn tẩu tẩu lần lượt hôn lên mặt Lục Tư Ninh và Lục Bùi An, Lục Bùi Xa vốn định qua loa lau vài cái, chợt nhớ đến mẫu thân thường gọi mình là "tiểu tử thối", bèn chịu khó chà thêm hai lần.

Cậu bé đâu có thối chứ!

"Tẩu tẩu, ta cũng muốn được hôn."

Vừa đặt khăn xuống, tiểu tử này chưa kịp bước tới chỗ tẩu tẩu, đã bị Lục Bùi Phong mặt không biểu cảm xách lên: "Nam nữ bảy tuổi không chung chiếu!"

Hắn giơ tay, vô tình kéo tiểu đệ qua một bên.

Lục Bùi Xa vội vàng giữ thăng bằng, lập tức kêu lên: "Đại ca, ta mới có sáu tuổi chín tháng thôi, còn chưa đến bảy tuổi đâu, để ta được tẩu tẩu hôn hôn đi!"

Cậu nhanh trí vòng qua người đại ca, chưa đợi đại ca kịp đưa tay ngăn cản, đã ôm chặt lấy tẩu tẩu, thỏa mãn nhận được một cái hôn.

Sắc mặt Lục Bùi Phong liền sa sầm, trong lòng không khỏi khó chịu, chỉ cảm thấy mấy đứa nhóc này đúng là oan gia ông trời phái đến để đối đầu với hắn!

Hắn quay sang Lục Bùi Thanh đứng một bên, mím môi, ánh mắt đăm chiêu: "Ngươi đã bảy tuổi rồi."

Chuyện này chẳng cần bàn cãi thêm, đúng không?

Lục Bùi Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn tẩu tẩu, quyết liệt nói: "Không, đại ca, ta mới chỉ 91 tháng thôi, vẫn là tiểu hài tử!"

"Nếu huynh cảm thấy ta lớn quá, vậy thì ta có thể chỉ là ba tuổi cũng được!"

Lục Bùi Thanh định nhân lúc đại ca không chú ý mà nhanh chân chạy đến chỗ tẩu tẩu, nhưng chưa kịp đến gần cậu bé đã bị Lục Bùi Phong túm lấy như túm con gà con.

Trên mặt Lục Bùi Thanh, vẻ trịnh trọng chẳng thể nào giữ được: "Thả ta ra ngay!"

Cậu đầy vẻ sốt ruột, sợ vuột mất cơ hội được tẩu tẩu hôn, chân đạp loạn xạ, giãy giụa liên tục.

A! Đại ca thật quá đáng!

Bảy tuổi thì sao chứ? Đó là điều có thể kiểm soát được sao? Vì cớ gì lại không thể được tẩu tẩu hôn? Chắc chắn là đại ca đang ghen tị!

Loading...