"Thế còn tư khố và quốc khố?" Thuận An đế chộp lấy tay thống lĩnh cấm quân, mặt đen lại như trời sắp nổi bão.
Thống lĩnh cấm quân sợ đến mức run rẩy: "Hoàng Thượng... tư khố và quốc khố cũng đã bị dọn sạch, không có chỗ nào trong hoàng cung thoát nạn."
Thuận An đế mắt hằn tia máu: "Ý ngươi là... không chỉ tư khố và quốc khố bị dọn sạch, mà ngay cả ngọc tỷ và long ỷ của trẫm cũng bị lấy đi?"
"Hoàng Thượng bớt giận!"
Thân thể Thuận An đế bỗng khựng lại, khí huyết cuồn cuộn, rốt cuộc không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu.
Kẻ trộm kia rốt cuộc là ai?
Tại sao phải nhằm vào hoàng thất Bắc Ngụy?
Thuận An đế nghiến c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi để không ngất đi, run rẩy chỉ vào thống lĩnh cấm quân: "Hắn nhất định còn ở trong kinh thành. Trẫm mặc kệ ngươi dùng cách gì, phải bắt được hắn cho trẫm!"
"Những thứ khác có thể tái tạo, nhưng ngọc tỷ và quốc khố nhất định phải truy hồi!"
Trước đó, thống lĩnh cấm quân còn có chút tin tưởng sẽ bắt được tên trộm, nhưng sau đêm nay, hắn không còn chút lòng tin nào nữa.
Cả hoàng cung to lớn dưới mí mắt họ bị dọn sạch trong một đêm mà đến tận bây giờ mới phát hiện, ngay cả đối phương là ai, dùng thủ đoạn gì họ cũng không hề hay biết.
Kẻ có năng lực khôn lường như vậy, muốn bắt hắn chẳng khác nào lên trời.
"Hoàng Thượng, đối phương vào hoàng cung như vào chốn không người, chúng ta hai lần cũng không thấy bóng dáng hắn, càng không biết diện mạo ra sao. Hắn chỉ trong một đêm đã dọn sạch hoàng cung, còn có thể tạo ảo cảnh. Hạ thần nghi ngờ đối phương căn bản không phải người!"
DTV
Không ai có thể làm ra chuyện như vậy.
Loại năng lực quỷ thần khó lường này đã vượt ra khỏi phạm trù của con người.
Thuận An đế nghe vậy, lòng bất giác nổi lên cảm giác rờn rợn: "Ngươi nghi ngờ hắn là yêu?"
"Đúng vậy."
Thống lĩnh cấm quân thấy Hoàng Thượng cũng sinh nghi, bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-144.html.]
Nếu đối phương là người, hắn bắt không được, Hoàng Thượng hoàn toàn có thể đổ hết tội lên đầu hắn, có khi dưới cơn giận dữ hắn sẽ khó giữ được mạng.
Nhưng nếu kẻ kia là yêu, năng lực thông thiên, đâu phải phàm phu tục tử như bọn họ có thể đối phó, bắt không được đối phương cũng coi như có thể tha thứ.
"Hoàng Thượng, hiện giờ hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, trong tẩm cung ngài luôn có cấm quân tuần tra, còn có ảnh vệ tinh nhuệ canh giữ, vậy mà đối phương vẫn có thể lặng lẽ lẻn vào. Hạ thần nghi ngờ yêu nghiệt này không chỉ biết ảo thuật mà còn có khả năng ẩn thân, chỉ dựa vào nhân lực của chúng ta, e khó lòng bắt hắn."
Thuận An đế dần tìm lại lý trí. Nếu thực sự có kẻ dễ dàng lẻn vào tẩm cung như thế, e rằng hắn đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, kẻ yêu nghiệt này không chỉ đột nhập vào tẩm cung, mà còn dám hạ độc thủ với mình, nếu hắn có ý định g.i.ế.c cả hoàng đế, liệu giờ phút này lão ta còn có thể tồn tại sao?
"Ngươi nói xem, vì sao hắn không g.i.ế.c trẫm?"
Nếu kẻ đó thật sự không có ác ý với lão ta, sao có thể hai lần đột nhập vào hoàng cung đều ra tay tàn độc? Nhưng nếu hắn thật sự có ác ý, sao lại tha mạng cho lão ta? Đây là điều khiến Thuận An Đế mãi không sao hiểu được.
"Có lẽ là do yêu nghiệt đó không thể g.i.ế.c Hoàng Thượng. Dẫu sao ngài cũng là bậc cửu ngũ chí tôn, thân mang long khí, được thiên hoàng phù hộ, loại yêu tà lén lút này sao có thể tuỳ tiện sát hại được?"
Nghe lời này, Thuận An đế liền cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Lão ta không mong phải sống trong nỗi lo sợ, suốt ngày thấp thỏm không yên.
"Vậy trẫm phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt được hắn?"
"Hoàng Thượng, nếu đối phương không phải người, chúng ta không thể dùng cách đối phó người thường để bắt hắn được. Chi bằng thỉnh Khâm Thiên Giám đo lường tính toán, lại thỉnh pháp tướng đại sư lập đàn bắt yêu?"
Đẩy chuyện này qua cho đại sư pháp tướng, trách nhiệm bắt yêu cũng sẽ không đặt nặng lên hắn, thống lĩnh cấm quân chỉ cần hỗ trợ là được.
"Pháp tướng đại sư đạo pháp cao thâm, chắc hẳn sẽ biết nhiều về những điều huyền bí này."
"Được, trong ngày hôm nay, ngươi phải thay trẫm triệu pháp tướng đại sư vào cung. Việc ngọc tỷ cùng quốc khố bị trộm, nhớ kỹ không được để ai biết, chuyện này rất hệ trọng, ngươi hiểu rõ chứ?"
Nghĩ đến hoàng cung nay chỉ còn là cái vỏ trống rỗng, lòng Thuận An đế khó chịu không sao nguôi ngoai. Chờ đến khi bắt được yêu nghiệt kia, lão ta nhất định phải khiến hắn không được siêu sinh!
"Hạ thần tuân chỉ."
Thuận An đế phiền muộn phất tay: "Lui ra đi!"
Sau khi thống lĩnh cấm quân rời đi, lão ta nhìn quanh tẩm cung trống rỗng, nghĩ đến việc sáng mai lâm triều mà ngay cả long bào cũng không còn, cơn giận trong lòng càng dâng cao.
Tuy vậy, hoàng cung bị trộm là chuyện trọng đại, tất nhiên phải cùng văn võ bá quan thương nghị đối sách.