Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:55:39
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta vô tình đi ngang qua, vô tình đi ngang qua thôi, ta lập tức đi ngay, oan có đầu, nợ có chủ, ta chỉ là một tiểu thái giám bình thường, đừng đến tìm ta gây phiền phức, van cầu ngàn lần đừng tìm ta phiền toái, tiểu nhân xin dập đầu!"

Tiểu thái giám run rẩy, quỳ xuống hướng về ngự hoa viên trống rỗng dập đầu hai cái, rồi loạng choạng đứng lên, sợ hãi đến mức phóng như bay ra ngoài, chẳng khác nào chạy trốn khỏi địa ngục.

"Đầu... Đầu lĩnh, có... có chuyện rồi!"

Tên lính cấm quân đang tuần tra cạnh thủy tạ giật mình, lập tức cảnh giác, vội rút đao kiếm.

DTV

Nhưng nhìn xung quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng thích khách nào, tên đứng đầu bực bội đập chuôi kiếm lên đầu kẻ vừa báo động.

"Có chuyện gì, lại báo cáo bậy bạ, coi chừng ta thu thập ngươi!"

"Không phải đâu, đầu lĩnh... Ngài... Ngài nhìn kỹ lại đi, dưới thủy tạ, bầy cá cẩm lý hoàng kim mà Hoàng Thượng yêu thích nhất, ngay cả hoa s.ú.n.g bên hồ đều biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa!"

"Cái gì?"

Tên đầu lĩnh nghe vậy liền bước nhanh đến lan can nhìn xuống, nhưng trời quá tối, khi nãy hắn chỉ lo tìm thích khách nên không để ý kỹ.

Giờ tập trung quan sát kỹ hơn.

Chỉ thấy đám cá cẩm lý vốn thường tụ thành từng bầy bơi dưới ánh đèn hành lang giờ không còn bóng dáng, đừng nói đến cá, ngay cả bóng một chiếc vảy cũng không thấy. Những đóa hoa s.ú.n.g lớn trên mặt hồ đều biến mất, ngay cả lá sen héo khô dưới cầu cũng bị lật tung, trơ cả rễ lên trời.

"Sao lại có thể như vậy?!"

Đầu lĩnh kinh hãi, mắt trừng lớn như muốn rơi ra.

Mặc dù biết hoàng cung gần đây không yên ổn, bọn họ đã cẩn thận tuần tra cả đêm, canh phòng nghiêm ngặt, không dám có chút lơ là. Hoàng cung được canh phòng chặt chẽ như một thùng sắt, ruồi muỗi khó lọt, vậy mà vẫn có kẻ dưới mắt bọn họ, lặng lẽ biến thủy tạ thành đống đổ nát thế này sao?

Nhìn đám hành lang bên bờ nước giờ chỉ còn một mảnh hỗn độn, hắn không nhịn được mà thầm nguyền rủa.

Mẹ nó!

Đời nào có tên trộm nào lại kiêu ngạo thế này, ngay cả cá cẩm lý và củ sen trong hồ cũng không tha!

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng nói: "Mau đi bẩm báo Hoàng Thượng! Thông báo cho cấm quân phong tỏa toàn bộ lối ra hoàng cung! Chắc chắn tên ác tặc trộm hoàng cung hôm trước lại mò đến rồi!"

"Mau, những người khác đi cùng ta, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra tên tiểu tặc ngông cuồng này!"

Cấm vệ quân nghe lệnh nhanh chóng hành động.

Cùng lúc đó, bên trong tẩm cung, Thuận An đế cũng từ từ tỉnh giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-142.html.]

Vừa mở mắt, lão ta đã cảm thấy một luồng hơi lạnh buốt xâm nhập tận xương tủy.

Đang định nổi giận quát trách đám cung nhân hầu hạ, lão ta vươn tay chạm vào chiếc chăn bên cạnh thì chỉ sờ thấy mặt đất lạnh như băng.

Lần này, lão ta liền nhận ra điều bất thường.

Trong tẩm cung của lão ta, dù không có than sưởi thì cũng phải có lò hâm, hơn nữa trên sàn luôn trải thảm dày, sao lại có thể lạnh đến thế này?!

Thuận An đế giật mình kinh hãi, vội vàng bật dậy.

Do ngồi dậy quá nhanh, vết thương bị đánh bầm tím trên mặt lão ta lập tức đau nhói, theo bản năng đưa tay lên sờ, sắc mặt Thuận An đế liền trở nên dữ tợn vì cơn đau lạnh người.

Nhưng Thuận An đế lúc này chẳng còn tâm trí bận tâm những chuyện đó, lão ta nhìn quanh tẩm cung và chỉ thấy trống trơn.

Xung quanh ngoại trừ phi tử mà lão ta triệu đến tối qua còn nằm ngất bên cạnh, tất cả đồ đạc trong cung điện lớn nhỏ đều chẳng còn bóng dáng!

Sắc mặt lão ta đột ngột thay đổi.

"Tới... Khụ! Có... Ha ha ha... Có ai không... Ha ha ha!"

"Ha ha ha ha..."

Biết mình trúng kế, Thuận An Đế nghiến chặt miệng, tiếng cười bất giác bật ra, cắn chặt răng mà vẫn không kìm được cơn cười đang cuộn lên mãnh liệt.

"Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười lạnh lẽo vang vọng khắp tẩm cung trống trải, nghe ma quái thấm người. Thái giám vừa chạy vào bẩm báo cũng sợ run, suýt vấp ngạch cửa ngã ra ngoài.

"Hoàng... Hoàng thượng, có chuyện lớn không hay!"

Trán Hoàng đế Thuận An nổi gân xanh, hét lên trong cơn cười không dứt: "Ha ha ha... Cút ha ha ha ra ngoài! Ha ha ha ha... Nếu không, trẫm sẽ ha ha ha xử tội ngươi!"

Mặt lão ta mây đen dày đặc, ánh mắt tràn đầy sát khí, nhưng chỉ vừa mở miệng, khí thế đáng sợ đã giảm đi không ít.

"Ha ha ha... Truyền ha ha ngự y! Truyền ngự y ha ha ha!"

Thuận An Đế lửa giận ngút trời, sắc mặt nhăn nhó đến khó coi.

Thái giám đến bẩm báo còn chưa kịp thưa chuyện về việc hoàng cung bị dọn sạch, đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vã bò lăn đến Thái Y Viện.

Chẳng mấy chốc, thái y trực đêm ở Thái Y Viện được đưa vào tẩm cung của Thuận An Đế.

Chưa kịp bắt mạch, vị thái y đã quỳ phịch xuống trước mặt hoàng đế, run rẩy như cầy sấy, nói: "Hoàng Thượng... không... không hay rồi, Thái Y Viện đã bị trộm sạch!"

Loading...