"Từ lúc vào cửa đến giờ, vị cô nương kia không hề cúi đầu hay hành lễ, nhìn qua không giống là đến vì ân tình với lão phu nhân mà hỏi han."
Sau khi bình tâm lại, Lục Uyển Trinh đã khôi phục sự điềm tĩnh: "Ma ma an tâm, dù nàng là địch hay bạn, dám gọi Lý Chương là cẩu hoàng đế trước mặt ta thì hẳn nàng cũng chẳng đội trời chung với hắn. Đúng như câu "kẻ thù của kẻ thù là bạn", chỉ cần mục tiêu của chúng ta nhất trí, nàng chính là đồng minh."
Nếu nàng ấy đã không thể xóa đi sai lầm của mình với Lý Chương, thì sẽ để người khác trừ khử lão ta!
Nhớ đến hài nhi chưa kịp ra đời đã hóa thành một vũng m.á.u loãng, cùng tội danh mà Lục gia bị áp lên, lòng Lục Uyển Trinh tràn ngập hận thù, chỉ muốn lấy mạng Lý Chương để xoa dịu nỗi đau này.
Lý Chương! Lão ta đã mang đến cho nàng ấy nỗi thống khổ, nàng ấy sẽ bắt lão ta phải trả giá bằng chính mạng sống của lão!
Sau khi rời khỏi lãnh cung, Tống Minh Diên liền bóp nát một viên Độn Ẩn Châu, nhưng vì trong lòng vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Lục Uyển Trinh nên chưa kịp xác định phương hướng, liền dịch chuyển ra ngoài.
Đến khi định thần nhận ra, nàng đã xuất hiện bên trong một thông đạo chật hẹp, tối đen như mực, đến cả không khí ở đây cũng khó thở.
Tống Minh Diên lấy một viên dạ minh châu ra, thêm linh lực vào, lập tức thông đạo liền sáng lên như ban ngày.
Trước mắt nàng là những bức tường được xây bằng những khối đá lớn khảm chặt vào nhau. Cứ cách vài bước lại có một cây cột đá khắc hình long phượng tinh xảo.
Thông đạo kéo dài hun hút, ngắn ngủi chỉ một đoạn đã có ba ngã rẽ, thoạt nhìn giống như một mật đạo.
Tống Minh Diên không rõ mình đã dịch chuyển đến nơi nào, vì lần này không dùng ý niệm để định hướng, nên điểm đến của độn ẩn châu hoàn toàn ngẫu nhiên.
Nhìn qua hoàn cảnh nơi đây, nàng không phân biệt được nơi này là phương vị nào trong hoàng cung.
Không khí trong thông đạo vô cùng ngột ngạt, chỉ một lúc sau Tống Minh Diên đã cảm thấy khó thở, nhưng điều này càng làm nàng thêm quyết tâm khám phá.
DTV
Không vội vàng sử dụng Độn Ẩn Châu để rời đi, nàng bắt đầu thăm dò bên trong thông đạo.
Thông đạo rắc rối như một mê cung, mỗi đoạn cách nhau lại có thiết kế cơ quan mai phục, nào là độc châm, mưa tên, khí độc, thậm chí còn có những cây đinh ba sắc nhọn bất ngờ bay ra.
Tuy nhiên, những thứ này đối với Tống Minh Diên chỉ như thùng rỗng kêu to. Để tiết kiệm thời gian, nàng liền phóng xuất thần thức dò xét.
Vừa dò xét một lượt, nàng liền thấy hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-141.html.]
Bên trong mê cung, những gian phòng chất đầy các loại khí giới, bạc, đồng, và vật phẩm tế lễ khác, không phải đây chính là một tòa đại hình lăng tẩm sao?
Một lăng tẩm lớn ngay trong phạm vi hoàng cung, ngoài hoàng lăng của Lý gia, còn ai dám xây dựng lăng mộ lớn đến vậy chỉ cách hoàng cung 50 dặm?
Thật là một sự trùng hợp thú vị, lại bị nàng tình cờ phát hiện. Kẻ ngốc mới chê tiền nhiều, bảo vật đã dâng đến cửa, nàng đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Nhờ thần thức, Tống Minh Diên dễ dàng tìm thấy gian chính giữa mộ thất, nơi chứa đến hàng trăm cỗ quan tài lớn nhỏ, phần nhiều đều là của các phi tần và nô bộc tuẫn táng.
Các kỳ trân dị bảo, đồ trang sức, đồ cổ, phỉ thúy và châu báu quý giá đều tập trung trong mộ thất chính.
"Các ngươi không phản đối ta lấy những thứ này chứ? Nếu không đồng ý, vậy xin hãy đứng dậy mà nói."
"Không ai nói gì, ta coi như các ngươi đồng ý nhé! Vậy ta cũng không khách sáo nữa!"
Tống Minh Diên phất tay, mang hết những vật tuẫn táng trong mộ thất vào không gian của mình.
Không dừng lại ở đó, nàng còn lấy một thanh bảo kiếm trong mộ khắc lên tường mấy chữ lớn, để lại dấu tích, rồi mới bóp nát Độn Ẩn Châu mà rời đi.
Khi Tống Minh Diên thắng lợi trở về huyện Phù Dương, mới chỉ một canh giờ trôi qua.
Nàng ẩn mình vào nhà giam, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mọi người, rồi ném gọn củ cải trắng lớn đang đè nặng vào không gian, hoán đổi vị trí với hư ảnh.
Hai người vẫn luôn giả vờ ngủ, thấy nàng bình an trở về cũng đoán rằng có thể còn người giám sát trong bóng tối, nên không dám phát ra động tĩnh nào.
Thấy Tống Minh Diên đã an toàn, tổ tôn hai người chờ đợi một canh giờ nữa mới yên tâm ngủ say.
-
Trong hoàng cung.
Ảo thuật của Tống Minh Diên bắt đầu phai dần hiệu lực, ngự hoa viên vốn tràn ngập sắc hồng của hoa mai rực rỡ, giờ đây từng chút từng chút biến mất, nhạt dần rồi hóa thành hư không. Hoa cỏ quý hiếm cùng cảnh sắc rực rỡ tan biến, chỉ còn lại vài chục củ cải trắng ngã nghiêng đổ rạp giữa một khoảng đất trơ trọi, gồ ghề.
Tiểu thái giám vừa tỉnh dậy sau cú đánh choáng váng, xoa cổ đau đớn rồi ngồi dậy, chợt thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt mà hai chân run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, chẳng khác gì gặp quỷ.