Cho đến khi giáng lãnh cung, Lục Uyển Trinh mới bặt vô âm tín, chỉ một duy nhất rằng Lục gia khép tội thông đồng với địch phản quốc, cả nhà lưu đày đến Ung Châu.
Ngày tin đó, nàng còn tưởng như trời đất sụp đổ.
DTV
Mẫu tuổi cao như ... nàng thể ở bên phụng dưỡng, còn trơ mắt mẫu chịu đựng khổ cực.
Mỗi nghĩ đến đây, lòng Lục Uyển Trinh đau thắt, kiềm rơi lệ.
Nàng gặp hoàng đế để kêu oan cho Lục gia, nhưng ngay cả lãnh cung nàng cũng thoát .
Tống Minh Diên lạnh lùng : "Bọn họ sống dễ dàng gì, ngươi ? Lão phu nhân khi còn trẻ từng thương ở đầu gối, mỗi khi trời trở lạnh đau đớn chịu nổi. Đoạn đường lưu đày dài 3000 dặm, gặp băng tuyết, ngươi nghĩ bà thể kiên trì nổi ?"
Nàng hề quá, nếu nàng tình cờ đến nơi đó, lão thái thái đáng kính gục ngã con đường lưu đày .
Lục gia sẽ mất mát nặng nề, vài vị phu nhân cùng bọn trẻ đến Ung Châu táng nơi đất khách, chẳng còn ai sống sót.
Lúc , đường đường là huyết mạch chính thống của Lục gia, nữ nhi của lão phu nhân, là cô cô của bọn trẻ trong Lục gia, nàng còn mong đợi gã hoàng đế bạc tình thương xót ?
Ánh mắt Tống Minh Diên càng lúc càng thêm lạnh lẽo: "Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, khi ngươi hết lòng hết nhớ thương hoàng đế, bày mưu tính kế âm mưu ám hại Lục gia năm bảy lượt, khiến lão phu nhân nhiều tìm đường sống trong chỗ chết. thứ duy nhất khiến bà yên lòng chính là ngươi, đứa con gái giáng lãnh cung ."
Lục lão phu nhân ngoài mặt , nhưng đường bao đầu về hướng kinh thành, chỉ là bà lan truyền những cảm xúc đau lòng cho cả gia đình nên luôn cố gắng thu liễm.
Những điều , Tống Minh Diên đều thấy rõ ràng.
lúc , Tống Minh Diên thấy rằng Lục Uyển Trinh căn bản đáng để bọn họ day dứt mãi trong lòng.
Lục Uyển Trinh tin như sét đánh, ngẩn giây lát, lẩm bẩm lắc đầu: "Không... hoàng thượng sẽ như . Nhất định điều gì hiểu lầm ở đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-139.html.]
Trong đầu nàng rối bời, thể nghĩ gì rõ ràng.
"Hiểu lầm?" Tống Minh Diên nhạt, như thể mỉa mai sự ngây thơ của nàng : "Ngươi lão tự ban thánh chỉ xét nhà Lục gia là hiểu lầm? Hay ngươi cho rằng việc lão khép Lục gia tội phản quốc là hiểu lầm? Hoặc việc lão phái đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Lục gia cũng là hiểu lầm?"
"Vậy ngươi định thế nào? Chờ đến khi tận mắt thấy t.h.i t.h.ể của từng trong Lục gia, lúc ngươi mới nhận ý định của cẩu hoàng đế là thỏa thích ngắm cảnh tượng đó mà hả ?"
Những lời sắc bén và lạnh lùng của Tống Minh Diên Lục Uyển Trinh á khẩu thể phản bác nổi, nhất thời rơi mờ mịt.
Nàng và Lý Chương là thanh mai trúc mã, dù bất đắc dĩ cưới thêm phi tần khác, nàng vẫn luôn tin rằng đối với nàng tình.
Hắn hứa sẽ lập hậu, trong hậu cung chỉ một nàng thể gọi là Tam Lang, thậm chí còn hứa với nàng rằng chỉ cần còn tại vị, Lục gia sẽ hưởng vinh hoa phú quý, yên vui trọn đời.
Chẳng lẽ tất cả những điều chỉ là giả dối?
Tay nàng khẽ siết lấy tấm chăn mỏng, làn da tái nhợt, gân xanh mu bàn tay nổi rõ.
Dương ma ma thấy nàng chấp mê bất ngộ, đau lòng nhắm mắt : "Nương nương, đến nước , ngài còn rõ ? Trước đây yêu thương ngài chẳng qua vì ngài giá trị. Hắn từng nghĩ để ngài sinh con nối dõi cho . Lão nô cho rằng những điều , khi ngài Lệ phi tính kế cho uống tuyệt tự canh, ngài nên hiểu rõ."
"Khi đó ngài đang thịnh sủng, nếu âm thầm đồng ý, Lệ phi dám hành động như thế? Nương nương, còn là Tam Lang ngày xưa tường vì ngài mà bẻ hoa nữa !"
Dương ma ma những lời hề e dè Tống Minh Diên, bởi từ khi tiểu cô nương gọi thẳng Lý Chương là cẩu hoàng đế, bà nàng kẻ địch.
Ánh mắt bà cay đắng Lục Uyển Trinh.
Nhìn tiểu thư mà bà một tay nuôi lớn trải qua bao cay đắng, lòng bà dễ chịu, nhưng càng thấy nương nương của còn ôm hy vọng với cẩu hoàng đế .
Bà đau lòng khuyên nhủ: “Ngài tưởng Lý Chương còn nhớ tình xưa nên mới để một đường sống cho Lục gia ? Không, chỉ sợ Lục gia dốc hết sức chống , gây cảnh cá c.h.ế.t lưới rách”.