Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:55:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên, Đỗ Phương Hải vừa thấy có người dám chạy trốn, hỏa khí mới tạm lắng lại liền lập tức bùng lên.

"Đám điêu dân này, đúng là coi khinh bản quan!"

"Dám chạy trốn ngay trước mắt bản quan, ngươi đúng là chán sống rồi! Người đâu, bắt hắn lại, c.h.é.m đầu thị chúng!"

Phạm nhân bị lưu đày như bọn chúng, tính mạng thấp hèn, nhỏ nhoi không đáng kể, chỉ cần phạm sai lầm là có thể tùy tiện g.i.ế.c bỏ, chẳng ai truy cứu.

Một mũi tên xé gió lao đi, một tộc nhân Lục gia còn chưa chạy được xa đã bị b.ắ.n ngã gục tại chỗ.

Người Lục gia bị dọa đến cứng đờ, thân nhân của nam tử vừa ngã xuống chỉ biết bụm miệng, tiếng khóc nghẹn lại chẳng thành lời.

Lục Tường hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái xanh. Quá nguy hiểm! Nếu vừa rồi không có người chạy trước hắn ta, kẻ c.h.ế.t hẳn là hắn ta rồi!

Hắn ta nhìn t.h.i t.h.ể với mũi tên ghim giữa lưng, người ngã gục trên đất chưa nhắm mắt, không khỏi rùng mình một cái.

Chẳng mấy chốc, đoàn người bị quan binh huyện Phù Dương tiếp quản, áp giải trở lại, giam vào trong huyện thành.

Nhìn theo đội ngũ khuất dần, quan sai còn lại tại chỗ không khỏi thấp thỏm lo lắng, từng người sốt ruột qua lại, không tài nào yên tâm nổi.

"Mẹ kiếp! Hoàng Thượng không phải đã hạ lệnh đày bọn họ đi lưu đày sao? Giam bọn họ lại ở đây là thế nào? Chẳng lẽ lâm thời đổi ý?"

"Không được, chúng ta phải đi xem sao. Vạn nhất thật sự bị xử chém, không cứu được thì ít nhất cũng có thể nhặt xác cho bọn họ."

"Lão đại, thật sự không còn cách nào sao? Hay là... chúng ta cân nhắc... thử cướp ngục? Cả đời ta chưa từng trải qua chuyện gì kích thích như vậy đâu!"

"Đúng! Ta, Hoàng Lão Tam, tuy thường tham sống sợ chết, nhưng lần này nếu là cứu người nhà họ Lục, nhất định có phần ta!

"Ta cũng đi!"

"Ta!"

"Ta nữa!"

Trước kia nghe Lục gia anh hùng sự tích chỉ là thoáng qua, với những kẻ bôn ba tầng chót như bọn họ, chỉ biết sống hôm nay lo hôm nay.

Nói bọn họ thiển cận cũng đúng, nói bọn họ ích kỷ không đại nghĩa cũng phải, bởi với họ, Lục gia không khác gì các phạm nhân lưu đày khác.

Nhưng sau nhiều ngày tiếp xúc, Lục gia đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-130.html.]

Người Lục gia khác hẳn những phạm nhân họ từng áp giải. Họ không như người nghèo khó đến không gượng dậy nổi, luôn buồn bực bất an.

Cũng không như những kẻ rõ ràng đã là tội nhân mà còn vênh mặt thanh cao, khinh thường kẻ hèn mọn như họ.

Ngược lại, Lục lão phu nhân lại kể cho họ nghe về phong mạo nơi biên quan, kể về mênh mang đại mạc, về các tướng sĩ giữ thành.

Bà kể về một khang chí khí tử trận cuối cùng, thi cốt không ai thu nhặt, chỉ có thể phơi thây sa trường, mặc dã điểu rỉa mổ.

Kể về những phong thư gửi nhà chưa kịp đưa đi, bị chiến hỏa đốt sạch, không rõ hình dạng ban đầu.

Kể về những chí sĩ đói ăn thịt hồ lỗ, khát uống m.á.u Hung Nô, nguyện c.h.ế.t trên sa trường vì nước mà không cần da ngựa bọc thây.

Chính vì có những kẻ dùng huyết nhục ngăn chiến hỏa ngoài quan, bọn họ mới có thể yên ổn mà mưu sinh nay đây mai đó.

DTV

Họ không biết người Lục gia có thật sự thông địch phản quốc hay không, chỉ biết Lục lão phu nhân thường nấu cho họ những bữa cơm thơm ngon, các vị phu nhân Lục gia cũng khéo tay vá giúp họ áo quần rách nát.

Người Lục gia chưa từng kêu oan, nhưng từng cử chỉ, từng lời nói của họ đều toát lên khí khái, ngầm khẳng định nỗi oan khuất mà họ phải gánh chịu.

Hiện giờ người Lục gia bị giam ở huyện Phù Dương, bọn họ nào thể an lòng ngồi yên mà nhìn.

"Một cái mạng hèn này của ta, c.h.ế.t cũng chẳng sao, nhưng người Lục gia thì không thể c.h.ế.t được."

Ngô Đạt nhìn bọn huynh đệ đang nhấp nhổm, ai nấy đều sẵn sàng rút đao xông tới, không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Chịu c.h.ế.t cũng phải có cách, chờ đã, để ta suy nghĩ kỹ đã."

Hắn nhíu mày, tay đặt nơi hông, đi qua đi lại vài vòng.

"Như vầy đi." Hắn dừng lại, nhìn về phía các huynh đệ, bày tỏ kế hoạch của mình: "Hiện tại ta còn chưa rõ tình hình thế nào, không nên mù quáng xúc động. Ta sẽ cùng Đặng Lương vào thành thăm dò tin tức trước, các ngươi về chỗ vừa đặt chân mà dựng trại, đợi lệnh."

Những kẻ có tâm xấu xa đều đã bị Tống Minh Diên loại bỏ khỏi đội, những người còn lại đều hết mực tin phục Ngô Đạt, vì thế tất cả đều sẵn lòng nghe theo lời hắn.

"Được, chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ, lão đại, các ngươi phải cẩn thận, làm gì cũng phải chú ý an toàn."

"Có tiểu tử Đặng Lương đi cùng, các ngươi còn lo gì nữa?"

Thương nghị xong xuôi, Ngô Đạt cùng Đặng Lương bắt đầu xuất phát, len lỏi vào huyện thành Phù Dương.

Ở đầu bên kia, đoàn người của Tống Minh Diên bị quan binh hối thúc, vội vã áp giải về huyện nha.

Vì không biết sẽ gặp tình huống gì, lo rằng đồ đạc có thể bị tịch thu, nên họ không mang theo bất cứ thứ gì, hai chiếc xe cũng để lại ngoài thành, giao cho Lâm Đông trông nom.

Loading...