Ngô Đạt ném xương gà xuống, lau tay nói: "Nào chỉ là náo nhiệt, đây là lệnh truy nã có tiền thưởng cao nhất từ trước đến nay, kẻ nào bắt được sẽ lập tức được phong quan, vượt cả danh tiếng của thần trộm Yến Vô Ngân năm xưa."
"Khi đó, Yến Vô Ngân chỉ bị treo thưởng 800 lượng vàng đã khiến kẻ thù đuổi g.i.ế.c từ Nam chí Bắc, huống chi là hiện tại."
"Dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta cứ ăn uống no nê rồi tiếp tục lên đường!"
Đúng vậy, chuyện này thật quá xa xôi với đám thường dân bọn họ. Nếu trọng phạm bị truy nã dễ bắt đến vậy, triều đình đã chẳng cần ban bố ra Huyền Thưởng Lệnh.
Loại người thần thông quảng đại thế kia, dù có chạm mặt cũng chẳng dễ gì bắt được để lĩnh thưởng, không chừng còn mất cả sinh mạng.
Lâm Đông vừa uống cháo vừa với tay định lấy miếng thịt gà gói trong giấy, ai ngờ lại chỉ sờ vào không khí.
Nhìn kỹ, gói đùi gà đã trống rỗng. Lâm Đông ngẩn người: "Không phải chứ, thịt của ta đâu?"
Nhìn qua Ngô Đạt, lại nhìn xương gà sạch sẽ trên mặt đất, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc.
Chỉ mải nghe chuyện náo nhiệt, hắn mất cả phần thịt của mình!
"Ta ra trông coi đội ngũ, tiện thể đi lấy thêm mấy miếng thịt, còn ngươi giúp các huynh đệ rửa sạch chén đũa nhé." Ngô Đạt ba miếng uống cạn cháo, đặt chén xuống, rồi vội vàng đứng dậy chạy mất.
Lâm Đông: Thịt của ta! Thịt! Thịt!!
Thấy hắn ôm chén, mặt lộ vẻ đau khổ như trời long đất lở, Lục lão phu nhân thương tình liền chia cho hắn một miếng ức gà.
Tuy bữa ăn này chỉ có cháo trắng và dưa muối, nhưng quan sai ai cũng cảm thấy hài lòng, đặc biệt sau nửa năm xa quê hương, bữa cơm giản dị mà ấm lòng.
Sau khi ăn xong, đám quan sai cùng giúp dọn dẹp đồ đạc.
Lục lão phu nhân cẩn thận lau khô đáy nồi, dặn dò: "Đại tức, nhân lúc rảnh, mấy người các con tranh thủ dọn lại đồ trên xe lừa và xe ngựa, thu xếp lại không gian trống."
Trên xe lừa chỉ còn chăn bông, nồi nấu cơm và hai sọt củi, thực phẩm chỉ còn túi gạo hôm trước dùng nấu cho quan sai.
Giờ có thêm chiếc xe đẩy tay, dọn bớt đồ đi một chút thì cả nhà có thể ngồi cùng nhau.
"Vâng, nương, chúng con sẽ đi thu dọn ngay."
Càng làm càng thuần thục, qua mấy ngày thích ứng, mấy vị phu nhân khi bắt tay vào việc đã vô cùng thuần thục.
Bọn họ đều trang điểm giản dị như nông phụ, để mặt mộc, mái tóc đen óng ả được buộc gọn gàng, tay áo xắn lên tiện lợi cho công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-128.html.]
Hai người đứng trên xe đẩy chuyển đồ lên, ba người còn lại thì lấy đồ từ dưới xe đẩy xuống, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tống Minh Diên dẫn theo mấy đứa nhỏ cũng đến giúp đỡ, ai khoẻ hơn thì xách đồ nặng, ai yếu hơn thì xách đồ nhẹ.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đồ đạc đã được phân thành hai phần: Đồ thường xuyên dùng đặt lên xe lừa, còn đồ không cần thiết thì để lên xe ngựa.
Mỗi xe chừa lại khoảng một phần ba không gian, vừa đủ chỗ cho mọi người ngồi.
Cả nhà đồng lòng, hiệu suất làm việc cực cao, chưa đến 15 phút đã thu dọn xong xuôi.
Ngô Đạt và những người khác cũng vừa mới thúc giục đội ngũ lên đường.
Tống Minh Diên đưa mấy đứa nhỏ cùng Lục Bùi Phong và Hạnh Nhi lên xe ngựa, còn Lục lão phu nhân và mấy vị phu nhân Lục gia thì ngồi trên xe lừa.
Đoàn người lục tục tiến lên quan đạo, tuyết đọng bên đường đã tan bớt, hơi thở vừa ra liền hoá thành sương lạnh.
DTV
Người Lục gia đã thay áo lông cừu và đi giày mới, trên xe còn trải chăn bông, có bình nước nóng ấm tay, tuy bên ngoài lạnh buốt, nhưng cả nhà đều thấy ấm áp.
Mấy đứa nhỏ ngáp dài rồi nằm xuống xe, Hạnh Nhi cẩn thận đắp chăn cho bọn nhỏ, rồi cũng tựa vào một góc, mơ màng chợp mắt.
Nàng ấy theo đi lần này vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu khổ nhọc, nào ngờ trên đường lại an nhàn thế này, còn thoải mái hơn khi ở Tống gia.
Tống Minh Diên không biết cưỡi ngựa, nhưng nàng biết cách điều khiển thú. Dù rằng không mấy thành thạo, nhưng cũng đủ điều khiển một con ngựa di chuyển bình thường.
Nàng chỉ cần thi thoảng kéo dây cương, trông có vẻ rất thành thạo.
Xe ngựa vừa đi được chưa đầy một dặm, Tống Minh Diên đã dừng tay, đầu tiên nhận ra điều khác lạ.
Nàng phóng thần thức tìm tòi xung quanh...
Liền thấy hai đội nhân mã đang tiến về phía họ với tốc độ rất nhanh, chỉ còn cách chừng hai dặm, số lượng người cũng không ít.
Trong đội ngũ lưu đày không ai nhận ra, chỉ có Lục Bùi Phong là hơi căng cứng cơ thể, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn về phía giao lộ.
Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã đến gần.
Lúc này mọi người trong đội ngũ dừng lại, ngoái đầu nhìn, thấy hai đội quan binh đeo đao, cưỡi ngựa lao tới.
Người dẫn đầu quát lớn: "Phía trước, tất cả đứng lại! Không được phản kháng, nếu không sẽ bị c.h.é.m ngay tại chỗ!"
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, quan binh đã giơ đao, nhanh chóng vây quanh bọn họ.