Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-06-28 23:47:10
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba huynh đệ của Lục Bùi Phong ngồi xổm quanh cô bé, mỗi người đều cách Lục Tư Ninh một khoảng, duỗi chân ra hết cỡ cũng không đụng tới cô bé.

Sau khi bẻ nhánh cây đến mức chỉ còn trơ trụi cành, Lục Tư Ninh nghiêng đầu: "Ta đối với tẩu tẩu tình yêu như nước sông dào dạt chảy mãi không ngừng. Các ca thì sao?"

Lục Bùi An thẹn thùng cười: "Ta... Ta cũng vậy. Tình yêu ta dành cho tẩu tẩu như tảng đá vững chắc không thể lay chuyển."

Lục Bùi Xa vỗ ngực: "Tình yêu ta dành cho tẩu tẩu như ánh mặt trời sáng mãi, rực rỡ bền lâu."

Lục Bùi Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tình yêu ta dành cho tẩu tẩu, như ngọn gió mát thổi suốt cuộc đời này."

Thấy các ca cũng giống mình đều yêu thích tẩu tẩu, Lục Tư Ninh nheo mắt, cười hí hửng, bỗng nhiên nét mặt lại trở nên hờn dỗi.

"Đại ca chắc chắn là người ít yêu thích tẩu tẩu nhất! Xem huynh ấy kìa, chỉ lo ở bên nãi nãi nấu ăn, chẳng ở đây đợi tẩu tẩu cùng chúng ta. Không hợp nhau chút nào, chắc chắn không để bụng đến tẩu tẩu. Phải khai trừ huynh ấy khỏi gia tộc thôi!"

"Ta đồng ý!"

"Ta tán thành!"

DTV

"Ta cũng tán thành!"

Tiếng bánh xe "lộc cộc, lộc cộc" truyền đến, bốn nhóc tì vừa bàn tính việc khai trừ Lục Bùi Phong khỏi gia tộc, đồng loạt ngẩng đầu.

Vừa thấy Tống Minh Diên trở về cùng một chiếc xe đẩy, bốn đôi mắt nhỏ lập tức sáng rỡ, cùng hét to một tiếng rồi lao đến.

Lục Tư Ninh tuy chạy đầu tiên, nhưng vì dáng người nhỏ nhắn, chân ngắn, chẳng mấy chốc đã bị tụt lại phía sau. Trong lúc quýnh quáng, chân cô bé vấp phải nhau, ngã sấp xuống.

"Ai da!"

Nghe tiếng động phía sau, ba người ca ca vội quay lại, thấy muội muội mãi không đứng dậy, bèn chạy trở lại.

"Ninh Ninh, muội có sao không?"

"Ngã đau không?"

Tống Minh Diên từ xa thấy tình cảnh đó, định bước xuống xe chạy lại, thì thấy tiểu cô nương kia bất ngờ bật dậy, hăng hái chạy vọt về phía trước như một cơn gió, nét mặt trắng nõn lộ ra vẻ phấn khích.

"Ha ha ha! Đều bị Ninh Ninh lừa rồi! Tẩu tẩu, Ninh Ninh đến đây!"

Tiểu cô nương vừa chạy vừa cười giòn tan, nhe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, phấn khởi như chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng.

"Nhóc con nghịch ngợm này, để ca ca bắt được xem!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-125.html.]

"Dám lừa bọn ta, Lục Tư Ninh, lần này ngươi tiêu rồi!"

Ba huynh đệ lập tức đuổi theo, mỗi đứa đều chạy nhanh như bay.

Lục Tư Ninh chạy đến trước mặt Tống Minh Diên, nhón chân đưa tay lên cao, hồi hộp nói: "Tẩu tẩu, ôm! Ôm một cái!"

Ở phía bên kia, ba đứa nhỏ đuổi theo vừa đúng một giây, Tống Minh Diên liền xách tiểu cô nương lên.

"Ha ha ha!"

Lục Tư Ninh bị nhấc bổng lên không trung, nàng mở miệng cười giòn tan, từng khúc thịt trên cổ cũng run theo.

Tống Minh Diên bế cô bé lên xe đẩy, niềm vui lan tỏa của cô bé khiến người khác cũng vui lây.

Ngay cả Lục Bùi An, ngày thường dễ ngượng ngùng, cũng vội vươn tay về phía tẩu tẩu: "Tẩu tẩu, ta cũng muốn lên!"

"Tẩu tẩu, bế ta, bế ta nữa!"

Tống Minh Diên khéo léo bế từng đứa nhỏ lên xe, khuôn mặt mỗi đứa nhỏ đều rạng ngời niềm vui, hoàn toàn quên mất chuyện vừa bị muội muội trêu đùa.

Sau đó, Tống Minh Diên lấy từng chiếc đan bằng cỏ phát cho từng đứa nhỏ, cho bọn chúng tự chọn món mình thích, rồi lấy các món điểm tâm đã chuẩn bị sẵn chia ra. Mấy đứa nhỏ ríu rít, vui vẻ đến mức không phân biệt nổi đông tây.

Xa xa, Lục lão phu nhân lau tay khô, nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt già nua liền lộ ý cười hiền hòa.

"Diên Diên đúng là chiều bọn trẻ quá đỗi rồi!"

"Ai da, sao lại mang nhiều thứ về thế này, đi thôi, mau qua phụ giúp!"

Khi Tống Minh Diên chưa về đến trại, Lục lão phu nhân đã dẫn mọi người ra đón. Những người khác nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thấy một xe đầy hàng hóa thì ai nấy đều sững sờ.

Lục nhị lão gia hậm hực vô cùng. Ông ta vốn muốn chờ lúc Lục gia lâm vào đường cùng để tàn nhẫn giẫm lên họ, nào ngờ người ta không những ngày nào cũng có thịt cá mà cuộc sống ngày càng sung túc. Trái lại, ngày qua ngày ông ta càng rối rắm, càng chịu cảnh túng thiếu.

Lưu thị thấy ông ta mặt mày đen như mực, không thèm để ý, cứ thế ăn hai miếng bánh ngô đã nấu mềm. Bà ta lén dùng bạc nhờ quan sai mua chút gạo, định để dành cho nhi tử.

Lục Bùi Xương đã tỉnh lại được hai ngày, dù không còn hôn mê nhưng thương tích nặng nề, người gầy yếu, ngày ngày chỉ theo v.ú già để được cõng đi.

Có lẽ cậu ta đã biết chuyện xảy ra hôm đó nên tính tình thay đổi hẳn, không còn vô lý gây chuyện như trước mà cũng không thích gần gũi, trò chuyện với người khác.

Mỗi lần nhìn cậu ta như vậy, Lưu thị lại đau lòng rơi lệ.

Lục Hương Như vừa nhai khô rốc lương khô, thấy mẫu thân lại lau nước mắt chỉ cảm thấy bà ta vô dụng đến cực điểm. Khóc khóc khóc, ngoài khóc ra thì có ích gì chứ!

Loading...