"Ngô quan gia, Diên Diên nhà ta cũng muốn vào thành xem cho biết náo nhiệt, ngươi xem có thể nào cho tiện đường không?"
Lão phu nhân thở dài: "Ai, đứa nhỏ này thật khổ, từ nhỏ chưa từng ra khỏi kinh thành, lại bị Tống gia hành hạ từ tấm bé, chẳng biết bên ngoài có gì mà ngắm. Nay có được chút cơ hội, ngươi đưa nàng đi cho mở rộng tầm mắt."
"Nàng là đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức cho ngươi đâu."
Ngô Đạt nghe vậy chỉ cảm thấy nếu mình không đáp ứng thì lương tâm sẽ không yên.
Lục lão phu nhân quả thật không cần tâng bốc kiểu đó, làm như Tống thị là người an phận lắm không bằng, còn bày đặt kể khổ.
DTV
Tống thị nhìn như loại người đáng thương sao?
Nàng chỉ giỏi làm người khác bị thương thôi!
Mà dẫu có muốn từ chối, hắn cũng không dám: "Việc nhỏ việc nhỏ, không phiền hà chi. Đã vậy, đợi lát nữa chúng ta xuất phát. Mọi người cứ thương lượng xem cần mua những gì, thương lượng xong thì báo lại ta."
Lục lão phu nhân cười tươi: "Vậy đa tạ Ngô quan gia."
Vừa khi Ngô Đạt đi khuất, người nhà Lục gia liền bu lại quanh Tống Minh Diên.
"Diên Diên, cầm lấy tiền này."
"Ta cũng có đây."
"Ngươi cứ mua thứ gì cần mua, nhà mình không thiếu chút bạc này."
Mấy vị phu nhân của Lục gia ai nấy đều lấy tiền, trang sức trên người ra, toàn bộ xếp thành một đống trước mặt nàng.
Ngay cả Lục lão phu nhân cũng lục lọi hết đồ quý trong người, chẳng sợ nàng xài hoang phí, chỉ sợ đưa thiếu thôi.
Bọn nhóc thấy vậy cũng đua nhau tìm kiếm, móc hết tiền mình có ra.
"Tẩu tẩu, đều cho tẩu!"
"Ta cũng có đây."
"Ha ha ha, Ninh Ninh giấu được nhiều nhất!"
Chúng đều không giữ lại chút gì, tràn ngập thành ý. Ở vào hoàn cảnh này, cũng chỉ có họ mới sẵn sàng đem tất cả những gì đáng giá đưa cho nàng.
Trong lòng Tống Minh Diên cảm thấy như có gì đó ấm áp lan tỏa, rất nhanh lấp đầy cả trái tim, trên gương mặt liền nở nụ cười."Được rồi, ta sẽ nhận hết của mọi người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-116.html.]
Nàng tính đổi một ít bạc tiện dùng hơn cho mọi người, những thứ này đến Ung Châu rồi sẽ gộp cùng đồ của phủ tướng quân để dùng.
Lục Bùi Phong đứng một bên, không mang theo thứ gì: "..."
Cuối cùng hắn lấy ra cây còi trúc mới làm: "Thổi ba tiếng, hai ngắn một dài, có thể gọi được Trường Vân, hắn biết nơi nào có bạc."
Tống Minh Diên dừng lại, nhìn nãi nãi cùng mọi người, lại thấy hắn. Chẳng lẽ hắn không biết trong không gian của nàng đã có sẵn rất nhiều bạc? Hay là hắn lo nơi giấu bạc không an toàn, muốn nhờ nàng dọn đi?
Nàng nghĩ đến khả năng sau nhiều hơn nên không do dự nhận lấy cái còi.
"Các ngươi muốn mua gì? Ta sẽ mua mang về."
Đại phu nhân kéo nàng ra một góc, hơi ngượng ngùng nói: "Diên Diên, ngươi mua cho ta ít vật dụng kỳ nguyệt sự mang về, các thẩm của ngươi cũng đều cần cả, lại mua vài bộ áo trong, ngoài ra cũng không có gì nhiều, ngươi mua được là tốt rồi."
"Được ạ."
Tống Minh Diên nhất nhất ghi nhớ yêu cầu của mọi người.
Lo ngại sau khi mình đi, cẩu hoàng đế có thể phái người tìm đến nơi, nàng liền đặt một viên linh thạch ở bốn góc, rồi dùng gậy gỗ vạch một vòng quanh khu vực sinh hoạt của mọi người.
"Các ngươi cứ ở trong khu vực này đợi, chờ ta trở lại."
Trước khi đi, nàng còn để lại một ít phấn ngứa, lúc ấy mới yên tâm rời khỏi.
Ngô Đạt và nhóm người chuẩn bị đi huyện thành mua sắm vật tư, vài kẻ trong đoàn lanh lẹ lén giấu đi chút bạc vụn, mong nhờ bọn họ mua giúp ít đồ mang về.
Dọc đường, quan sai đã cướp bóc không nương tay, người nào còn chút tiền dư để mua chuộc quan sai cũng chẳng nhiều. Trong hơn trăm người, chỉ có 7,8 người là có khả năng.
Nhị phòng nhà họ Lục mấy ngày trước chỉ còn lại chút ít gạo, phải cố gắng ăn vài miếng bánh ngô cứng đến tróc cả hàm răng, giờ mặt mày ai nấy đều héo hon, miệng đắng ngắt.
Lục nhị lão gia khốn cùng đến độ đào khắp người cũng chẳng đủ 10 lượng bạc, góp nhặt từng đồng vụn vặt lại mới được 7,8 lượng.
Nhưng chẳng có cách nào, muốn được chút đồ ăn khác cũng chỉ đành bỏ tiền ra mua.
Ông ta gượng chống đỡ thân thể rã rời, rút mấy đồng bạc vụn từ đôi giày cũ nát, gom lại cùng ít tiền đồng còn sót trên người, dằn lên tay.
"Tống thị, ta đưa ngươi ít tiền, nhờ ngươi mua giúp chút lương thực và thuốc trị thương mang về."
Nếu còn tiền, Lục nhị lão gia đã chẳng nỡ mặt tìm đến Tống Minh Diên, nhưng hiện giờ bạc trong người ông ta cũng chỉ còn chút ít, đủ mua chuộc quan sai còn không xuể, dẫu trong lòng chẳng cam tâm tình nguyện cũng đành hạ mình mở lời.
Vốn Tống Minh Diên thích tiền bạc, dù rơi vào bùn phân nàng cũng nhặt lên rửa sạch mà cất. Nhưng mớ bạc nhuốm mùi chân nấm của Lục nhị lão gia, nàng thà để tay không mà nhặt ở bãi phân còn hơn là chạm vào.
Cớ sao nàng lại phải nhận đống tiền này để ghê tởm chính mình?