Trong khi đó, Toàn Dũng còn tưởng rằng vẫn chưa g.i.ế.c được người, tiếp tục muốn xông lên tấn công, miệng không ngừng lặp lại lời muốn g.i.ế.c Tống Minh Diên.
Ngô Đạt đành phải ra lệnh đánh ngất hắn ta.
"Nói! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!" Ngô Đạt nén giận hỏi.
Không gian lập tức im phăng phắc, không ai dám đứng ra, bởi lẽ đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn lôi đình của Tống Minh Diên, ai cũng không dám làm chim đầu đàn.
Nhưng Lục nhị lão gia lại thấy Ngô Đạt đến để chủ trì công lý, liền đắc ý nói: "Khụ khụ... Quan gia, là nàng, nàng đã ra tay đả thương Toàn quan gia! Tất cả chúng ta đều tận mắt nhìn thấy!"
"Ngươi câm miệng!" Ngô Đạt quát Lục nhị lão gia, rồi quay sang Tống Minh Diên hỏi: "Lục Dương thị, ngươi hãy nói rõ!"
Ngô Đạt vốn muốn nghe lời giải thích từ Tống Minh Diên, nhưng nghĩ đến việc nàng ngày hôm qua g.i.ế.c c.h.ế.t 17 hắc y nhân mà vẫn không hề thương tích, trong lòng bất giác run sợ, không dám nói chuyện với nàng bằng ngữ khí ra lệnh.
Không thể phủ nhận rằng hắn cũng sợ nữ nhân này!
DTV
Không biết Toàn Dũng đã ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám chọc đến nàng, còn giữ được mạng quả thực là phúc phận kiếp trước của hắn!
Lục lão phu nhân không hề cảm thấy đánh Toàn Dũng có gì sai, chỉ cầm cây gậy vừa đánh Lục Nhị lão gia, nghiêng mắt nhìn hắn ta, lạnh giọng nói: "Hắn là kẻ dưới, không tuân quy thủ pháp, lại dám trước mặt mọi người ăn nói ngông cuồng, lạm dụng quyền lực, đây chính là khinh thường luật pháp Bắc Ngụy, là tội lớn!"
"Chưa kể hắn còn dám nhận hối lộ trước mặt mọi người, vu oan hãm hại người nhà ta, không phân biệt trắng đen mà muốn đánh c.h.ế.t lão thân, thật là uổng công sinh làm người. Đây chính là ăn hối lộ, trái pháp luật, tội càng thêm nặng!"
"Hắn còn dùng tính mạng lão thân để ép tôn tức ta khuất phục. Tôn tức ta kiên trinh trung trinh, không chịu nổi sỉ nhục mới vô ý làm tổn thương đôi mắt hắn. Quan gia có hỏi tới, chúng ta cũng có lý mà nói."
Lời lẽ dõng dạc của Lục lão phu nhân chẳng những đem tội trạng phủi sạch, mà còn đem tội danh gán lên đầu Toàn Dũng, khiến mọi người ở đây phải sửng sốt.
Đúng là lời lẽ tuyệt diệu!
Nếu không tận mắt chứng kiến Tống Minh Diên dùng roi nhanh nhẹn đánh Toàn Dũng, e rằng ai cũng tin những lời này là thật.
Ngay cả Tống Minh Diên cũng thầm thán phục, quả không hổ là người đứng đầu Lục gia, lời nói thật sắc bén!
Nàng nghĩ, nếu để lão phu nhân nói thêm, có khi Toàn Dũng còn bị xử tử tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-103.html.]
Lục nhị lão gia tức giận phản bác: "Nói nhảm! Toàn quan gia chỉ là muốn đòi lại công bằng cho tôn tử của ta, là các ngươi vô phép vô tắc mới động thủ làm tổn thương người!"
Ông ta nhìn Ngô Đạt, giọng run rẩy: "Quan gia, xin đừng tin lời bọn họ! Những gì bôi nhọ chúng ta là hoàn toàn vô căn cứ. Ngược lại, lão thái bà kia còn không ngừng chửi mắng, lăng nhục ta!"
"Bọn họ bôi nhọ ngươi thế nào?" Ngô Đạt hỏi Lục lão phu nhân.
So với lời Lục nhị lão gia, Ngô Đạt có phần tin tưởng Lục lão phu nhân hơn. Dù gì cũng đã hiểu rõ Lục nhị lão gia là loại người thế nào.
Hơn nữa, hắn biết rõ tính tình của Toàn Dũng, bình thường áp giải phạm nhân, thường gây tai họa với nữ nhân trong đoàn.
Chẳng qua lần này hắn ta đã đá phải tấm ván sắt.
Lục lão phu nhân giọng đầy trào phúng: "Hắn nói chúng ta cho tôn tử hắn ăn thịt gà, làm hại tôn tử hắn bệnh nặng như thế này, nhất định bắt chúng ta phải đền xe lừa cho hắn."
Ngô Đạt nhất thời không biết nói gì.
Hai người này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao? Trêu chọc ai không trêu, lại cố tình đi chọc người không thể đụng tới nhất trong đoàn, chẳng lẽ thấy mạng mình quá dài?
Đặng Lương vừa đến, nghe thấy lời của Lục lão phu nhân, nhìn thoáng qua Lục nhị lão gia, nói: "Ta đã cho người đi mời đại phu, chắc sẽ đến ngay thôi."
Lục nhị lão gia sắc mặt tái nhợt, ấp úng không dám nói gì.
Mười lăm phút sau, Lâm Đông đưa đại phu của hiệu thuốc huyện thành tới. Theo sắp xếp của Ngô Đạt, đại phu đến bên giường, chẩn mạch cho Lục Bùi Xương đang hôn mê.
Lưu thị nhìn thấy con trai bị sốt đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, lòng đau xót nhưng chỉ im lặng ôm lấy cậu ta.
Đại phu chẩn bệnh, nói: "Do phong hàn nhập thể và thân thể quá suy yếu mà bệnh thành thế này, không liên quan nhiều đến việc ăn uống. Trời trở lạnh, lại không được giữ ấm kỹ lưỡng mà thôi."
"Ta đoán chắc đêm qua đứa trẻ này đã bị đông lạnh suốt đêm, người làm phụ mẫu các ngươi thật quá sơ suất!"
Lời chẩn đoán của đại phu giống hệt như Tống Minh Diên nói trước đó.
Có thể mọi người hoài nghi lời của Tống Minh Diên, nhưng không ai dám nghi ngờ đại phu.
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía nhị phòng Lục gia đều trở nên kỳ lạ.