"Quan gia..."
Nhưng Toàn Dũng đã bị thái độ của nhà họ Lục chọc giận, liền nổi giận đùng đùng mà mắng thẳng: "Ta làm việc chẳng lẽ còn cần phải xin phép ngươi?"
Lục nhị lão gia không dám đắc tội với Toàn Dũng, bèn lập tức im bặt.
Toàn Dũng chưa từng bị ai làm mất mặt như thế, nhất là khi đang áp giải đội ngũ, hắn ta quen được đám phạm nhân lưu đày phủng cung phụng, nào chịu nổi cảnh tượng khó coi như thế này!
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ta hôm nay muốn xem thử, nếu ta đánh lão thái bà này, các ngươi có thể làm gì được ta!"
Toàn Dũng giận đến cực độ, rút roi ra, nhằm thẳng mặt Lục lão phu nhân mà quất. Chiếc roi vút mạnh, mang theo tiếng xé gió vang dội, đủ thấy hắn ta đã dồn mười thành công lực vào cú đánh này.
Tống Minh Diên đứng gần Lục lão phu nhân nhất, chưa chờ roi đánh đến đã đưa tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u roi, khiến chiếc roi lập tức căng ra thẳng tắp.
Toàn Dũng bất giác kinh ngạc, ra sức giật lại roi nhưng mặt hắn ta đỏ bừng, dùng hết sức cũng không thể kéo về được. Sức lực của đối phương lớn đến mức khó có thể tưởng tượng!
Hắn ta sợ hãi nhìn Tống Minh Diên, nhưng chỉ giây lát sau, chiếc roi đã bị nàng giật khỏi tay, lòng bàn tay hắn ta nóng rát vì đau. Hắn ta sợ hãi lùi lại một bước, giọng lớn tiếng cảnh cáo: "Ngươi muốn làm gì! Ta là quan sai! Nếu ngươi dám động thủ, chính là công nhiên đối nghịch triều đình!"
Tống Minh Diên lạnh lùng cầm roi vung thẳng vào đôi mắt hắn ta, hành động mà nàng đã nghĩ đến từ lâu. Đối với loại người đáng ghét này, nàng không nhịn nổi mà muốn làm hắn ta mù ngay tức khắc.
Động tác của nàng nhanh đến mức Toàn Dũng chưa kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc roi từ từ phóng đại trước mắt, cuối cùng "bốp" một tiếng, hai tròng mắt hắn liền đau nhức như thủy triều ập đến."
Aaa!!" Toàn Dũng hét lên thảm thiết, ôm lấy đôi mắt đẫm máu, m.á.u tươi chảy ròng ròng từ kẽ tay hắn ta nhỏ xuống mặt đất.
Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều chấn động đến im lặng như tờ, ngay cả Lục nhị lão gia cũng sợ đến mặt mày tái mét, chân run lẩy bẩy.
Tống Minh Diên bình tĩnh nói: "Không cho chúng ta thỉnh đại phu? Vậy ngươi tự mình đi mời đại phu đi!"
"A! Mắt ta, mắt ta! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi!!" Toàn Dũng đau đớn gào thét, loạng choạng xông tới phía trước, nhưng vì không thấy đường nên ngã nhào xuống đất.
Những đứa trẻ yếu bóng vía đã sợ hãi khóc òa, còn những đứa can đảm hơn một chút cũng run lên cầm cập. Chỉ có Lục Tư Ninh và vài người nữa đứng che mắt mẫu thân của mình, trong lòng ngưỡng mộ không thôi: Tẩu tẩu thật lợi hại!
Khi đó, Ngô Đạt và Đặng Lương đã lên đường từ sáng sớm để đi mua hàng ở huyện Thanh Hà. Khi vừa quay về đến trạm dịch, họ liền thấy Lâm Đông gác đêm với vẻ hoang mang chạy tới.
Ngô Đạt nhíu mày hỏi: "Chuyện gì mà hớt hải thế? Có phạm nhân chạy trốn à?"
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-102.html.]
Lâm Đông thở hổn hển đáp: "Không, không phải vậy."
Ngô Đạt không kiên nhẫn: "Không phải trốn thì làm gì mà cuống cả lên?"
Lâm Đông vẻ mặt đưa đám: "Sao ta lại không sốt ruột được chứ, đại ca, mau đi xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi! Tiểu nương tử Lục gia đánh mù đôi mắt của Toàn Dũng rồi!"
Ngô Đạt trợn mắt: "Ngươi nói gì?! Chết tiệt, ta mới đi chưa đầy một canh giờ, Toàn Dũng này không lo giữ thân, lại dám đi trêu chọc nữ ma đầu ấy! Đúng là tìm việc cho lão tử đây mà!"
Nói rồi, hắn ném đồ trên tay cho Lâm Đông, chạy nhanh về phía hậu viện như lửa cháy đốt sau lưng.
Lâm Đông cuống quýt gọi: "Đại ca..." Nhưng lời chưa kịp dứt đã không thấy bóng dáng đối phương.
Toàn Dũng kia chẳng khác nào ngọn đèn dầu trong nhà xí, một lòng tìm c.h.ế.t mà!
Đặng Lương tuy không chạy vội về hậu viện nhưng cũng cau mày hỏi: "Sao lại thế?"
Nghe Lâm Đông kể nhanh sự tình, hắn bình tĩnh đón lấy đồ vật rồi phân phó: "Trạm dịch còn có ngựa, ngươi mau lên huyện thỉnh đại phu về đây, đi nhanh về nhanh!"
Khoảng cách từ trạm dịch đến hậu viện cũng chỉ vài bước chân.
Ngô Đạt hốt hoảng chạy đến, liền nhìn thấy Toàn Dũng mắt đỏ rực, đôi tay bóp chặt cổ Lục nhị lão gia, điên cuồng lay mạnh.
"Ta g.i.ế.c ngươi! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!!!"
Lục nhị lão gia bị siết đến không thở nổi, mắt trắng dã, cổ họng phát ra tiếng khò khè yếu ớt,"Tha... tha mạng, ngươi bóp nhầm người rồi! Cứu... cứu mạng... !"
Nhưng khuôn mặt đẫm m.á.u khiến Toàn Dũng như mất hết lý trí, trong đầu chỉ còn ý niệm g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Minh Diên, nào nghe thấy được ông ta nói gì.
"Ngươi c.h.ế.t đi! Đồ tiện nhân này!"
Mọi người xung quanh bị bộ dáng điên cuồng của Toàn Dũng dọa đến nỗi không ai dám can ngăn.
Phải đợi đến khi Ngô Đạt gọi mấy tên quan sai tới mới có thể kéo được Toàn Dũng và Lục nhị lão gia ra.
Lục nhị lão gia thoát chết, tay ôm lấy cổ bị bóp đỏ, tham lam hít lấy từng ngụm không khí.