TÀNG CHÂU - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-22 00:17:48
Lượt xem: 5,030

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lụa mỏng, gầy, sắc tàn hơn hoa cúc cuối thu.

 

Nha đành thắt thêm một vòng đai lưng, phấn điểm chút ngọc trai để che sắc mặt tiều tụy của .

 

Mẫu Trương Lệnh là hiểu chuyện, dặn chỉ cần mặt một lúc lui:

 

“Vẫn ?”

 

Thấy lắc đầu, bà khẽ thở dài.

 

“Nha đầu con là đứa . Trước Lệnh nhi vì chuyện cha con mà giận lây sang con, mà con hề oán trách. Con còn chăm sóc tổ mẫu bệnh nặng của nó, kính cẩn hầu hạ , nội ngoại trong phủ đều con quán xuyến gọn gàng. Trong lòng thương con. Đừng lo, sẽ bảo Lệnh nhi mời đại phu giỏi đến khám cho con.”

 

Trong lòng gợn sóng, chỉ cúi tạ lễ.

 

***

 

Bước khỏi đám đông náo nhiệt của yến tiệc, ánh dương lâu ngày gặp chiếu xuống thể, ấm áp là thế, mà chỉ thấy lạnh lẽo.

 

Trái tim co như một hạt đậu xiết chặt trong bàn tay giá buốt.

 

Trời đất rộng lớn, đông như rừng, mà tìm một chốn để tựa , lấy một để giãi bày nỗi sợ hãi trong lòng.

 

***

 

Chẳng từ khi nào, bước tới bên hồ trong hoa viên. Khi còn đang thẫn thờ, chợt bên hàng liễu truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào của một nữ nhân.

 

“Thật hòa ly…”

 

Còn kịp rõ hơn, một bàn tay bất ngờ kéo mạnh về phía tảng đá Thái Hồ, bịt miệng — hương mộc quen thuộc tức khắc bao trùm quanh .

 

Suỵt.

 

Tiêu Duyên Hà đưa ngón trỏ lên môi, hiệu im lặng.

 

10

 

Bên hồ, chính là Trương Lệnh và Đổng Tri Vi.

 

Nàng vấn tóc thành búi lung vân, mày liễu nhíu chặt vì sầu, tay cầm khăn thêu chấm nơi khóe mắt, nghẹn ngào :

“Lục lang, há chẳng rõ tấm chân tình dành cho ? Chỉ là phụ gặp nạn, nếu dựa thế lực nhà họ Tiêu, e là khó giữ tính mệnh…”

 

Trương Lệnh đưa lưng về phía , chẳng rõ sắc mặt , chỉ giọng nhàn nhạt:

“Nhà họ Trương cũng chẳng bảo vệ nổi nàng.”

 

“Điều ,” Đổng Tri Vi vội , “Lục lang tài trí hơn , đủ sức chống . Chỉ là đất Thục loạn lạc, bệ hạ nổi giận, nếu chạy đến nương nhờ , chẳng sẽ liên lụy ?”

 

Nàng đau đớn lau nước mắt:

“Thiếp bất tài, khi xưa dám vì chúng mà tranh đấu, nay càng thể kéo chìm cùng .”

 

Lặng im một hồi, nàng nhẹ giọng :

“Huống hồ, bên còn vị phu nhân ở Lâm Xuyên … Thiếp đến , nàng nên tự xử trí thế nào đây?”

 

Câu Trương Lệnh đáp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau/5.html.]

Đổng Tri Vi khẽ vén lọn tóc bên tai, mắt cụp xuống:

“Kỳ thực, nàng đối với là thật lòng. Trước , xiêm y hài tất của đều do một tay nàng khâu vá. Dù thường túc trực công vụ, chẳng mấy khi về phủ, nhưng dẫu mưa gió thế nào, nàng âý vẫn mang cơm canh, áo ấm đến cho , sợ đói rét…”

 

Nàng chua xót khẽ một tiếng:

“Còn thì ? Việc gì cũng ỷ , hễ gặp chuyện trái ý liền lóc, giận dỗi…”

 

Nàng u uất lấy tay che mặt, bật :

“Lấy chồng … mà vẫn rời …”

 

Thì , kẻ thiên vị thể tha hồ lóc, nũng nịu, chẳng e dè điều chi.

 

Ta lặng lẽ dời ánh mắt, chẳng ngờ bắt gặp ánh dò xét của Tiêu Duyên Hà. Khi kéo nấp tảng đá, đầu ngón tay y khẽ dừng mạch cổ tay , kế đó ánh mắt lướt xuống yết hầu của .

 

Giờ quá trưa, thu dương gay gắt, ánh nắng mắt chói lòa, chẳng kịp rõ ánh mắt trong khoảnh khắc .

 

Tựa như bi thương, tựa như… đồng bệnh tương liên.

 

Ta còn đang ngẩn ngơ,   lãnh đạm mặt .

 

lúc đó, Trương Lệnh với Đổng Tri Vi:

“Chỉ cần nàng chịu đến, vị trí bên vốn là của nàng, chẳng cần bận tâm khác. Chỉ là—”

 

Trương Lệnh nghiêng đầu, ánh mắt cố chấp:

“Ta và Tiêu Duyên Hà, nàng chỉ chọn một . Nếu vẫn chọn , tức là đối địch với . Khi , sẽ bao giờ mềm lòng mà giúp đỡ thê tử của kẻ đối đầu chính trị.”

 

Sắc mặt Đổng Tri Vi thoáng biến, nàng bất an siết chặt khăn tay thêu, thì thầm:

“Chàng để … nghĩ thêm một chút…”

 

11

 

Thế cục cho phép Đổng Tri Vi tiếp tục chần chừ, lưỡng lự. Khi nàng còn do dự giữa họ Tiêu và họ Trương, ngọn lửa phản loạn ở đất Thục vượt qua Dương Môn Quan, áp sát Kinh Châu.

 

Tướng quân họ Đổng liên tiếp thất trận, binh lính tan tác, giáp rơi mũ đổ, thế suy như núi đổ, còn sức nào vãn hồi nổi.

Thánh thượng hạ lệnh cho Tiêu Duyên Hà mang cờ tiết, đích tiến đất Thục dẹp loạn. Để xoa dịu dân chúng nơi đây, triều đình chỉ bãi bỏ thuế áp đặt suốt nhiều năm mà còn đặc chỉ để Tiêu Duyên Hà mang theo thê tử, trường trú tại đất Thục nhằm thể hiện tấm lòng coi trọng nơi biên địa.

 

Lúc , Đổng Tri Vi thật sự sợ .

 

Một nữ nhi của tướng quân dân Thục hận đến thấu xương, nếu nhập đất Thục, còn mong gì sống trong cảnh an nhàn sung sướng?

 

Trừ phi...

 

“Nàng  nàng .”

 

Kéo kéo lưỡi kéo, một cành thu hoa rơi xuống đất. Ta mặt đổi sắc, cúi nhặt lên, cắm bình hoa cúng Phật. Đối với lời của Trương Lệnh, chỉ khẽ gật đầu.

 

Chỉ cần thể rời xa , cũng .

 

Nói , Trương Lệnh lập tức rời , chỉ bên nhấc chung lên, trầm ngâm :

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Người nhà nàng,  sẽ lo liệu. Còn giọng của nàng... cứ chờ khi từ đất Thục trở về chữa trị cũng muộn.”

 

Ta khẽ cụp mắt.

 

Bóng phủ bên cạnh vẫn hề động đậy, cảm giác đè nén khiến nghẹt thở. Cuối cùng nhịn , đầu thẳng khiến luôn kinh sợ .

 

Loading...