TÀNG CHÂU - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-22 00:16:13
Lượt xem: 5,033

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cơn mê man mơ hồ, đầu đau như vỡ tung, ký ức hỗn loạn cứ thế ào ào lướt qua.

 

Khi thì là cảnh năm ngoái ở bến thuyền, cha tiễn nhập học Quốc Tử Giám.

 

Khi thì là ốm nặng trong phủ, yếu ớt cầu xin cha Kinh thành một thời gian để bầu bạn.

 

Lúc , bệnh tình khiến thần trí mơ hồ, kiềm nỗi uất ức trong lòng, lỡ lời nhắc đến chuyện hòa ly.

 

Mẫu dọa đến hoảng sợ, liên tục bảo điên , bậy.

 

khi đó thật sự đau.

 

Ta cố níu lấy tay áo mẫu , van xin bà một cái, nữ nhi mà bà gả xa , hiện giờ sống thế nào trong Trương phủ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta khẽ : “Nương, con đau lắm…”

 

mẫu thấy. Bà sớm mất kiên nhẫn, hất tay , bước ngoài cung kính nghênh tiếp chồng .

 

*

 

Cỗ xe bỗng lắc mạnh, dừng đột ngột, đầu đập mạnh khung cửa sổ, chấn động mà bừng tỉnh.

 

Chưa kịp định thần, lòng bàn tay đau nhói — thì đàn ông đang ngã lòng , sắc mặt vặn vẹo, nhắm nghiền mắt, nghiến răng c.ắ.n c.h.ặ.t t.a.y đến rớm máu.

 

“Lạnh… lạnh quá…”

 

Toàn đẫm mồ hôi, nhiệt độ cao như lửa đốt, thế mà vẫn thì thào kêu rét, như chui hẳn lòng tìm chút ấm áp.

 

Ta giật , bừng tỉnh, vội tránh né.

 

Thứ hương gỗ cháy như vây lấy , , cuối cùng Tiêu Duyên Hà dồn ép, cả áp sát, ép đến sát vách xe.

 

Ta thể , chỉ còn cách sức bấu lấy cổ áo đang trượt xuống, để lộ xương quai xanh rắn chắc.

 

Móng tay vì dùng sức quá độ mà gãy toạc, đau đến nhíu mày. Máu từ vết trầy da rỉ xuống từng giọt, theo n.g.ự.c chảy xuống.

 

dường như chẳng , chỉ ôm chặt lấy , thể run rẩy, giọng nghẹn ngào:

 

“Đừng sợ … cầu xin cô… đau lắm…”

 

Chẳng lẽ Trương Lệnh hạ độc ?

 

Ta chẳng còn cách nào khác, một tay gõ mạnh cửa xe, một tay cố ngăn lồng n.g.ự.c nóng rực của Tiêu Duyên Hà tiếp tục ép sát.

 

Bên ngoài chỉ tiếng dế rả rích trong màn đêm.

 

Đã là canh ba .

 

Hơi thở của Tiêu Duyên Hà phả bên tai mỗi lúc một gần, từng lời cũng trở nên yếu ớt, như tàn lực kiệt.

 

Kẻ từng là quyền thần nổi danh triều đình, một lời là sống chếc, lúc khốn khổ như dã thú nhốt, chẳng khác gì .

 

Đột nhiên, khẽ thốt lên, như một đứa trẻ đầy tủi :

 

“Nương… con đau…”

 

Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay , khiến chếc lặng.

 

Ngón tay khựng giữa trung.

 

Tiêu Duyên Hà siết lấy tay , như thể... khi từng sắp chếc đuối, tuyệt vọng mà níu lấy một cọng bèo thể nương tựa.

 

07

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau/3.html.]

 

Tới khi trời gần sáng, cửa xe mới mở .

 

Một nam một nữ, y phục xốc xếch — xảy chuyện gì, chẳng ai .

 

Chính điểm mơ hồ , Trương Lệnh nắm chắc.

 

Hắn thậm chí ung dung mặc xong quan phục, bộ dáng vẻ sắp nhập triều.

 

Hắn giữa màn sương mờ của buổi sớm, nhướng mày Tiêu Duyên Hà mới khôi phục thần trí.

 

Người thông minh cần nhiều, Tiêu Duyên Hà hiểu rõ tất cả dụng ý của .

 

Chiêu tuy hiểm, nhưng nếu thành, những thể rửa hận đoạt thê, mà còn thể túm nhược điểm của Tiêu Duyên Hà, đ.á.n.h cho một đòn chí mạng.

 

Ta thu ở góc, cúi đầu, thấy giọng khàn khàn của Tiêu Duyên Hà vang lên bên tai:

 

“Người bảo phò lập tân đế là soán vị, là loạn thần tặc tử. Giờ , cái ‘mỹ danh’ đó… e là nên dành cho Trương Trung Thừa mới .”

 

Trương Lệnh khẽ gật đầu, phong độ nhã nhặn: “Quá khen.”

 

Hắn thong thả : “Quốc công gia từng đoạt thê tử , nay nhục thê khác.

 

Trương mỗ dù bất tài, liều mất cái quan phục , cũng đến mặt Thánh thượng đòi công đạo cho thê tử của .”

 

“Công đạo ?” — Tiêu Duyên Hà lạnh, “Công đạo thật cho hai chữ công đạo.”

 

Sắc mặt Trương Lệnh đổi, cúi đưa tay như một phu quân độ lượng ôm lấy ái thê, dịu dàng :

 

“Đừng sợ nữa, Tàng Châu, đưa nàng về nhà.”

 

Ta còn lựa chọn nào.

 

Tình cảnh như , Tiêu Duyên Hà lập tức vặn gãy cổ là nhân từ.

 

Trong triều ngoài triều, tranh quyền đoạt vị, mây gió quỷ quyệt — đều thứ thể chen chân.

 

Đi theo Trương Lệnh, lẽ còn giữ một con đường sống.

 

Ta c.ắ.n môi khô nứt, cúi đầu vươn tay về phía bàn tay mở rộng .

 

Gió thu thổi , lật tung ống tay áo, đúng lúc để lộ những dấu vết mà Tiêu Duyên Hà để trong lúc thần trí mê loạn.

 

Vết cắn, dấu tay, rõ ràng đến đáng sợ.

 

Trương Lệnh thoáng sửng sốt, cau mày nắm lấy cổ tay , chăm chú một lúc, ánh mắt tối , xếch lên đầy hàn ý về phía Tiêu Duyên Hà.

 

“Chẳng qua chỉ uống t.h.u.ố.c rượu bất tỉnh, thể những chuyện như ?”

 

Mi mắt khẽ run.

 

Chỉ là bất tỉnh? dáng vẻ Tiêu Duyên Hà đêm qua, rõ ràng là trúng độc!

 

Tiêu Duyên Hà khôi phục ít nhiều thể lực, thẳng dậy, nhẹ nhàng bật : “Chỉ là vài chén rượu t.h.u.ố.c thôi.”

 

Hắn vốn mang khí chất tiêu sái, phóng khoáng như con cháu nhà quyền quý, lúc vẻ cợt nhả, giống như một con hồ ly khó lòng nắm bắt đuôi.

 

“Trung Thừa vì mỹ thê mà giăng bẫy dụ , Tiêu mỗ dám phụ lòng — chi bằng để lời đồn thành sự thật luôn .”

 

Ánh mắt Trương Lệnh lập tức sa sầm, ngón tay siết chặt lấy cổ tay khiến nhíu mày vì đau.

 

nhanh chóng nhận nên để lộ cơn giận, thu liễm , như ném mảnh giẻ rách mà buông tay.

 

 

Loading...