Tàng Châu - Chương 780

Cập nhật lúc: 2025-09-05 09:24:29
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngụy đế sững sờ một lúc, ngay đó thấy nàng giơ cây nỏ nhỏ trong tay lên.

Hắn vội vàng lùi về , nhưng vẫn đủ nhanh, cánh tay truyền đến một cơn đau nhói.

“A!”

Dư Mạn Thanh thấy kinh hãi: “Bệ hạ!”

Một mũi tên nỏ cắm chặt cánh tay, xé rách cả cơ bắp.

Cấm vệ xông lên, những hề ham chiến, đầu bỏ chạy, nhanh thấy bóng dáng.

Nghe cấm vệ báo , Ngụy đế hề ngạc nhiên, : “Đuổi kịp thì thôi, chúng tiếp tục.”

“Vâng.”

Thế là họ dọn dẹp chiến trường, băng bó vết thương, tiếp tục hành trình.

Cánh tay Ngụy đế gần như xuyên thủng, m.á.u tươi thấm qua lớp vải băng.

Dư Mạn Thanh vết thương của , khỏi căm hận tột độ: “Từ Tam! Lại là nàng ! Chúng rốt cuộc đắc tội gì với nàng, mà dồn ép đến bước !”

Đắc tội gì với nàng? Hắn cũng hỏi một chút.

Hắn đúng là phái Tiết Như đến Nam Nguyên, nhưng Từ Hoán vẫn c.h.ế.t ? Nàng kinh thành gây sóng gió, để lật đổ mà ngay cả đại tướng quân Dư Sung cũng dám giết. Chỉ vì chút ân oán đó mà đáng để mạo hiểm lớn như ?

Ngụy đế càng nghĩ càng bực bội. Màn đêm buông xuống, bắt đầu lên cơn sốt, trong cơn mê man, mắt hiện lên từng cảnh tượng.

Trên tòa đài cao hoa lệ, lửa cháy hừng hực.

Một nữ tử rực rỡ vô song bên cạnh, hướng nâng chén rượu: “Bệ hạ, cùng uống ly cuối cùng !”

Hắn lòng đầy bi thương, đoạn trường đứt ruột: “Không ngờ, cuối cùng ở bên cạnh trẫm chỉ ái phi.”

Nữ tử khẽ , trong mắt dâng lên lệ quang: “Có thể cùng bệ hạ c.h.ế.t chung, là vinh hạnh của thần .”

Phía tiếng hò hét càng lúc càng dữ dội. Hắn thấy tứ phía là địch, hôm nay khó thoát khỏi cái chết, khỏi thở dài một tiếng, nâng chén rượu uống cạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-780.html.]

“Ái phi…”

Hắn đang định vài lời âu yếm, trong bụng đột nhiên truyền đến cơn đau nhói.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Ý thức điều gì đó, ngẩng đầu nữ tử mắt, kinh ngạc : “Rượu độc?”

Đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nhanh nghĩ điều gì, cảm xúc cũng bình : “Vậy cũng , c.h.ế.t nhanh một chút, lẽ đau khổ như … Ái phi, vẫn là nàng nghĩ chu đáo.”

“Không,” nữ tử còn dịu dàng lúc lạnh mặt, “Ta chỉ là để bệ hạ c.h.ế.t trong tay kẻ khác.”

Hắn sững sờ, thẳng nữ tử mắt.

“Ha ha ha…” Khóe miệng nữ tử chảy xuống một dòng máu, nhưng nụ môi càng lúc càng lớn. Nàng ở bên cạnh nhiều năm như , bao giờ kiêng nể gì như thế, trương dương, phóng túng, cần che giấu hận ý của nữa.

“Bệ hạ, sẽ cho rằng chứ? Phụ trúng độc là do hạ, hại tan nhà nát cửa, hại A Ngâm ngày ngày cổ độc hành hạ, hại chịu hết tủi nhục. Vương phủ Đông Giang sụp đổ, vẫn tha cho chúng , Ngụy Tứ cũng là do cho châm ngòi, chỉ để ép cung! Nhiều năm như , giả vờ , cũng dám cho A Ngâm, hôm nay cuối cùng cũng chờ cơ hội , để tự tay kết liễu !”

Hắn kinh hoàng: “Ngươi…”

Nữ tử lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh buốt thấu xương: “Mối thù g.i.ế.c cha, đội trời chung!”

Ngụy đế đột nhiên mở mắt, trán đầm đìa mồ hôi.

Hắn ngẩng đầu xung quanh, phát hiện đài cao, xung quanh là núi rừng mênh mông, chỉ là đang ngủ gật dựa cây đường trốn chạy.

“Bệ hạ, ? Vết thương đau ?” Dư Mạn Thanh đánh thức, hỏi.

Ngụy đế thở dần định, tầm mắt dừng mặt nàng.

Ái phi trong mơ rõ ràng Dư Mạn Thanh, đó hơn nàng nhiều. Gương mặt đó… là Từ Tam? Không, tuy trông giống, nhưng nàng.

Ngụy đế ôm đầu, những ký ức mơ hồ theo đó hiện về.

Đăng cơ, dẹp yên Đông Giang, lập phi…

Hắn nhớ , đó là Từ Đại tiểu thư mà kiếp từng gặp mặt!

“Bệ hạ?” Dư Mạn Thanh gọi.

Loading...