Cô nương do dự hồi lâu, thể thừa nhận: “Thôi ! Cô lý.”
Nàng nghĩ vẫn cam lòng: “Vậy các thể lập một doanh trại nữ ? Luôn những phụ nữ tòng quân giống .”
Từ Ngâm thở dài: “Phụ nữ dễ dàng gì, bao nhiêu thể đánh thắng đàn ông như cô? Cô xem, phụ nữ thể chạy thoát đến đây cũng nhiều.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cô nương nàng cho buồn bã: “ mà…”
Tiểu Tang nhịn : “Vị cô nương , tiểu thư của chúng như . Trong phủ chúng cũng những nữ thị vệ huấn luyện bài bản, cưỡi ngựa, kéo cung. chuyện đánh trận phức tạp, những việc cứ quyết định là ngay, từ từ.”
Mắt cô nương sáng lên: “Vậy cũng thể nữ thị vệ ? Từ Tam tiểu thư, nhận ? đánh , thật đấy!”
Từ Ngâm liếc Tiểu Tang.
Tiểu Tang ngầm hiểu, : “Cô nương cướp việc của ? Vậy thắng .”
“Ngươi?” Cô nương nàng gầy gầy yếu yếu, vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Đừng như , cô chắc đánh thắng .” Tiểu Tang tự tin .
Cô nương phục, dậy: “Vậy thì đến đây!”
Thấy Từ Ngâm phản đối, Tiểu Tang vén rèm lều lên: “Chúng ngoài.”
“Được!”
Từ Ngâm ngoài, tiếp tục bình tĩnh xem tình báo.
Bên ngoài ồn ào một trận, chắc là ít xem náo nhiệt, trầm trồ khen ngợi reo hò, còn sợ thiên hạ loạn, bên cạnh châm dầu lửa.
Ồn ào nửa giờ, hai cô gái bước .
Cả hai đều , quần áo và tóc tai vẫn còn chỉnh tề, nhưng dính ít lá cây và cỏ.
Thấy cô nương ủ rũ cúi đầu, Từ Ngâm Tiểu Tang thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-730.html.]
“Thế nào?” Tiểu Tang đắc ý hỏi.
“ nhận thua.” Cô nương , “, Từ Tam tiểu thư, tuy bằng thị nữ của , nhưng mạnh hơn nhiều so với đám lính quèn bên ngoài. Nếu nhận nữ thị vệ, dắt ngựa cho ?”
Mới mấy ngày mà thêm một đòi dắt ngựa cho nàng. Từ Ngâm : “Ta trận g.i.ế.c địch, cần dắt ngựa.”
Cô nương khỏi khó xử: “Vậy thể gì? giặt quần áo giống họ, đó sở trường của .”
Từ Ngâm hỏi: “Tại cô tòng quân?”
Sắc mặt cô nương tối sầm , : “Gia đình còn ai, cha cũng chết, kiếm miếng cơm ăn, còn báo thù cho cha !”
“Báo thù? Cho những tên loạn binh đó?”
“Vâng. Năm nay mất mùa, thuế cao, cha và yêu cầu quan phủ giảm thuế. Ngày đó họ ngoài đòi lẽ , bao giờ trở về. Sau huyện thành sơn dân chiếm, liền dẫn tìm cha, kết quả…”
“Kết quả là huyện thành loạn binh chiếm.”
Sắc mặt nàng bi phẫn: “Những kẻ đó trộn đám sơn dân để thành, khi chiếm huyện thành g.i.ế.c hết cha và .”
Từ Ngâm thở dài: “Vậy cô thì ? Còn sống ?”
Nàng gật đầu: “ dẫn một đường c.h.é.m g.i.ế.c mà qua, Từ Tam tiểu thư ở đây thu nhận lưu dân, liền cùng đến đây. Mẹ đang ở bên ngoài, nếu nhận , sẽ ở giặt giũ nấu cơm, dù cũng ăn của .”
“Cô tên là gì?”
“Xuân Thảo, Phùng Xuân Thảo.”
Từ Ngâm suy nghĩ một chút, : “Vừa cô thua trong cuộc tỷ thí, nên thể nhận cô nữ thị vệ. cô cũng lý, cô giỏi giặt giũ, việc đó phù hợp. Hay là thế , mang theo gã sai vặt, đang thiếu một việc lặt vặt, cô ?”
“Việc lặt vặt gì?”
“Ví dụ như chăm sóc ngựa của , khi cần thì đánh xe cho , đôi khi những việc đàn ông tiện , sẽ gọi cô thế.”
Phùng Xuân Thảo nghĩ nghĩ, đây chắc là công việc của gã sai vặt trong các gia đình giàu ? Tuy nhàm chán, nhưng vẫn hơn giặt quần áo, hơn nữa ở bên cạnh Từ Tam tiểu thư, thể cùng họ luyện tập, chừng còn cơ hội trận!
“Được! !” Nàng đồng ý hỏi, “, thể cấp áo giáp và vũ khí ?”