Tàng Châu - Chương 710

Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:48:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi tin tưởng nàng thật đấy.” Hà Hưng vương nhếch mép, giọng điệu rõ ý tứ.

Sở Cửu công tử đoán ý ông, liền im lặng.

Hà Hưng vương cầm chén muỗng trong tay, khuấy khuấy, đột nhiên ném chén canh , “choang” một tiếng vỡ tan tành, b.ắ.n cả Sở Cửu công tử.

Các thị tỳ hoảng sợ, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Kiều phu nhân cũng quỳ xuống: “Vương gia bớt giận.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Hà Hưng vương mặt trầm như nước: “Cút hết ngoài!”

Các thị tỳ , Kiều phu nhân.

Kiều phu nhân cung kính mà bình tĩnh: “Vâng.”

Dưới sự dẫn dắt của bà, các thị tỳ lượt lui ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai cha con.

Ánh mắt Hà Hưng vương lạnh lẽo, chằm chằm con trai mà ông yêu thương mười mấy năm.

“Bổn vương thật ngờ, kẻ bất an nhất trong phủ chính là ngươi. Lão tử của ngươi còn c.h.ế.t , vội vã đoạt quyền ? Đội binh mã đó nuôi lâu ? Ngay cả bổn vương cũng đến sự tồn tại của chúng!”

Ông đang đến đội hắc giáp quân, đó là quân đội chính thức của vương phủ, chỉ thể là lén lút nuôi dưỡng.

Sở Cửu công tử hề sợ hãi, bẩm: “Phụ vương bớt giận, đó vốn là hộ vệ quân canh giữ mỏ ở Sa Cương, giải tán nơi nương tựa, con liền bỏ vốn giữ họ . Vừa con một vài ý tưởng về luyện binh, liền thử nghiệm họ. Lần cũng là vì để dùng, mới điều họ đến.”

Vậy là thừa nhận.

Hà Hưng vương lạnh ngừng: “Ngươi thật tiền đồ, một đội quân như , lặng lẽ mai phục bên sườn, thị vệ quân . Chỉ cần ngươi , mạng của bổn vương cũng trong tay ngươi, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tang-chau-pkuc/chuong-710.html.]

Tội danh quá nặng, Sở Cửu công tử cúi rạp xuống: “Nhi thần chỉ lo lắng cho an nguy của ngài, mới hạ sách .”

“Phải ?”

“Vâng.” Sở Cửu công tử đáp dứt khoát, “Hương phu nhân lòng khó lường, nhưng con chứng cứ.”

“Ngươi đang trách bổn vương?”

“Nhi thần dám.”

Hà Hưng vương lạnh lùng một lúc, cuối cùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc gì?”

Sở Cửu công tử đáp: “Tự nhiên là giải quyết chuyện . Hương phu nhân ý đồ bất lợi với ngài, giải quyết sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngài.”

“Ngươi dối!” Giọng Hà Hưng vương nén giận, “Chỉ để giải quyết chuyện , nhiều cách, đơn giản nhất là báo cho thống lĩnh. ngươi , ngươi vòng qua thị vệ quân, vòng qua thế lực của vương phủ, thậm chí tiếc cầu cứu ngoài, huy động lực lượng, tốn nhiều công sức, để thể hiện bản lĩnh và thế lực của ngươi với . Ngươi ngươi chỉ giải quyết chuyện ? Ngươi cho rằng bổn vương ngu ngốc đến mức đó chứ? Nói thật cho !”

Sở Cửu công tử im lặng một hồi lâu, cuối cùng từ từ cúi đầu xuống, từng chữ một: “Xin phụ vương lập con thế tử.”

Những lời vững vàng, chút chột kích động, như thể suy nghĩ trong lòng vô , chỉ còn sự bình tĩnh.

Đục nước béo cò.

Hà Hưng vương ngược im lặng.

Ông con trai đang quỳ mặt, con trai mà ông ưng ý nhất trong mười mấy năm qua.

“Ngươi chờ nữa ?” Ông hỏi.

Sở Cửu công tử ngẩng đầu, ngược lộ nụ nhàn nhạt: “Không , nhi thần năm nay mới hai mươi, chờ thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng .”

“Vậy ngươi…”

Loading...