Họ cứ mãi xuống , sương mù vẫn luôn bao bọc xung quanh, hề loãng dù xuống sâu hơn. Hai bên cầu thang lắp đặt những ngọn đèn đường nhỏ để chiếu sáng.
Khi đến cuối cùng, Lâm Sơ thấy hai bên tầng hầm đào thủ công là từng ngăn phòng nhỏ san sát . Mỗi ngăn phòng đều một tấm nệm trải sẵn.
Vì sương mù che khuất, Lâm Sơ chỉ thể rõ những thứ trong phạm vi năm mét. Cô thể đoán rốt cuộc bao nhiêu ngăn phòng như .
Đơn Văn dẫn cô rẽ một cái, đến một lối cầu thang khác xuống. Cả hai tiếp tục sâu hơn.
Cứ như thế rẽ đến chục , Lâm Sơ ước tính họ xuống lòng đất trăm mét.
Lần , mắt cô còn là những ngăn phòng nhỏ nữa, mà là một hành lang rộng đủ cho năm song song. Hành lang dài chừng năm mươi mét, càng trong, những ngọn đèn chiếu sáng vách tường hai bên dường như càng thêm mờ ảo.
Đi theo Đơn Văn đến cuối hành lang, Lâm Sơ thấy một cái hố sâu đường kính hai mét. Trên vách hố một chiếc thang kim loại, đầu móc mép hố, thẳng kéo dài xuống .
Lâm Sơ bên mép xuống, chỉ thấy bên năm mét vẫn là cái hố sâu thấy đáy, còn đều sương mù che kín, thể rõ.
ảo giác , Lâm Sơ cảm thấy sương mù ở đây dường như đậm đặc hơn.
Thấy cô cứ chằm chằm cái hố, Đơn Văn lên tiếng:
“Chắc cô cũng nhận , ánh đèn ở đây càng lúc càng tối.”
“ đèn chúng lắp đều là cùng một loại, độ sáng cũng thử nghiệm ở bên ngoài, gì khác biệt cả.”
Nghe Đơn Văn , Lâm Sơ ngẩng đầu những ngọn đèn le lói hai bên hành lang.
“Nếu đèn đều sáng như , nhưng càng đến gần cái hố càng tối, chứng tỏ sương mù càng gần cái hố thì càng đậm đặc.”
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Sơ khẽ động, cô ngẩng lên Đơn Văn.
“Ý cô là, nơi chính là nguồn gốc của sương mù.”
Đơn Văn khẽ gật đầu.
“Còn nhớ lúc họp với của Cục Quản lý Sương mù, gã họ Trì gì ?”
Lâm Sơ suy nghĩ một lát liền nhớ Đơn Văn đang nhắc đến chuyện gì. Lúc đó, Trì trưởng quan của Cục Quản lý Sương mù lấy lý do sương mù gần đây biến động lạ để thuyết phục Cục Quản lý Công nhân tạm thời điều cho họ một vài .
Lâm Sơ vốn tưởng đó là ảo giác do nhóm của Đơn Văn cố tình tạo cho Cục Quản lý Sương mù.
“Nói là chúng cố tình tạo ảo giác cũng sai.”
Đơn Văn , đặt chân lên chiếc thang dây bên vách hố.
“Cô xuống với xem là .”
Dứt lời, cô đợi Lâm Sơ mà lập tức trèo xuống.
Lâm Sơ theo Đơn Văn đến tận đây, với tâm lý “ đến thì đến cho trót”, cô cũng trèo xuống thang ngay cô .
Có lẽ vì công nhân thường xuyên xuống đây để theo dõi tình hình, nên cứ cách năm mét vách hố lắp một ngọn đèn chiếu sáng.
Cái hố dường như sâu. Lâm Sơ trèo theo Đơn Văn xuống mãi, cho đến khi đếm ngọn đèn thứ hai mươi, cô mới thấy tiếng Đơn Văn đáp xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-634.html.]
“Lúc đó, chúng phát hiện sương mù ngày càng đậm đặc, cảm thấy thể tìm nguồn gốc của nó, nên cố tình đào một cái hố ở đây, cứ thế đào mãi xuống .”
Lâm Sơ bước xuống nền đất, thấy Đơn Văn đang bên cạnh thang dây, mắt chằm chằm giữa đáy hố.
Cô theo ánh mắt của Đơn Văn, chỉ thấy mặt đất một vật thể hình cầu to bằng nắm tay của một đàn ông trưởng thành.
Bề mặt khối cầu nhiều lỗ thủng lồi lõm, trông tựa như một phiên bản thu nhỏ của mặt trăng. Từ những lỗ thủng đó, sương mù đang cuồn cuộn tỏa ngừng.
Xem , màn sương mù màu xanh thẫm nơi đây chính là do vật thể hình cầu tạo .
“Chúng đào lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ .”
“Chúng thử nhấc nó lên, nhưng ai .”
“Ngay cả khi mấy hợp sức, cũng chỉ thể đẩy nó dịch , chứ tài nào nhấc lên nổi.”
“ chúng phát hiện, dù chỉ đẩy nhẹ một chút, màn sương ở đây cũng sẽ di chuyển theo nó về cùng một hướng.”
“Chính những đó khiến cho của Cục Quản lý Sương mù cho rằng sương mù biến động, chúng liền thuận nước đẩy thuyền, cung cấp cho họ một vài liệu giả.”
Nếu mang ...
Lâm Sơ khối cầu mặt đất, hỏi Đơn Văn: “Các cô thử bịt các lỗ thủng đó ?”
Đơn Văn gật đầu, vẻ mặt chút bất đắc dĩ.
“Chúng thử dùng hộp giấy, vải bông, chăn dày để che nó , nhưng đều tác dụng. Sương mù sẽ xuyên qua những vật đó và tiếp tục lan ngoài.”
“Sau đó chúng thử các loại vật liệu công nghệ cao, thậm chí cả lồng chống phóng xạ cũng dùng tới. Chỉ lồng chống phóng xạ là ngăn nửa giây, đó sương mù tiếp tục khuếch tán ngoài.”
“Chúng thử dùng nút chai để bịt từng cái lỗ , nhưng cũng công cốc.”
Thấy Lâm Sơ định bước tới, Đơn Văn gọi cô , đưa cho cô một đôi găng tay."
“Cẩn thận bỏng đấy, là dùng cái lót tay .”
Lần , Lâm Sơ nhận miếng lót tay của cô mà lấy từ trong gian một đôi găng tay cách nhiệt đeo .
Khối cầu đó quả thật nặng. Với sức lực hiện tại của , Lâm Sơ cũng chỉ thể dùng cả hai tay mới nhấc nó lên khỏi mặt đất năm đến mười centimet. Lâm Sơ thầm ước tính, khối cầu chỉ lớn bằng nắm tay trọng lượng tương đương một chiếc ô tô.
Khối cầu dường như sinh mệnh, nóng rực lên trong lòng bàn tay cô.
Khi Lâm Sơ đặt nó trở , sức nặng của khối cầu thậm chí còn khiến mặt đất rung lên bần bật.
Cô thẳng dậy, sang Đơn Văn đang cạnh .
“Cô dẫn đến đây để xem ngọn nguồn của màn sương, chắc chỉ đơn giản là để xem thôi nhỉ?”
Đơn Văn gật đầu.
“Mâu thuẫn giữa chúng và loài tuy vẫn luôn tồn tại, nhưng ngòi nổ khiến nó trở nên gay gắt chính là thứ mắt cô đây.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!