Cô nghiêng đầu phụ nữ bên cạnh.
“Milan Đoá ở đây, bà ở ?”
Người phụ nữ nở một nụ như như .
“Thật , cô đoán , ?”
Lâm Sơ đáp, cô sâu đội quân một nữa xoay trở về theo hướng cũ.
Đường về dễ hơn lúc đến, Lâm Sơ chỉ cần bịt tai và theo lối cũ là .
Sau khi khỏi màn sương, cô nhanh chóng trở tầng mây, lên một chiếc phi hành khí công cộng để đến tòa thị chính thành Thenh Nhĩ.
Đây là nơi Đơn Văn đang việc lốt La Nguyên, phó chủ nhiệm trung tâm quản lý dân cư của thành phố.
Lâm Sơ bước lên bậc thềm của tòa thị chính, một nhân viên vội vã từ bên trong đón cô.
“Cô đến tìm phó chủ nhiệm La ạ?”
Thấy Lâm Sơ gật đầu, nhân viên mỉm tiếp.
“Phó chủ nhiệm La đợi cô từ lâu , mời cô theo .”
Lâm Sơ theo thang máy lên lầu. Năm phút , cô và Đơn Văn đối mặt ghế sô pha trong văn phòng của La Nguyên.
Trước mặt mỗi là một tách hoa màu đỏ mới pha, còn nghi ngút khói.
“Milan Đoá, gọi cô như chắc là sai nhỉ?”
Đơn Văn nhấc tách bàn lên, đưa đến bên môi thổi nhẹ. Mãi đến khi nhấp một ngụm, đặt tách trở bàn, cô mới ngước mắt lên Lâm Sơ.
“Phải, là .”
“Chúng quen nhé, là một trong những phân của Milan Đoá. Cô thể gọi là Đơn Văn, cũng thể gọi là Milan Đoá. Milan Đoá đại nhân đặt tên riêng cho mỗi phân , Đơn Văn đúng là tên của phân ở thành Thenh Nhĩ, lừa cô.”
“ cô Nhất Đao, cô tên là Lâm Sơ.”
Lâm Sơ thẳng mắt Đơn Văn, khẽ cong môi.
“Tùy cảnh, sẽ dùng những phận và cái tên khác để đối diện với khác. Giống như cô , Nhất Đao cũng là tên của . lừa cô.”
Đơn Văn im lặng.
Một lúc , cả hai đồng thời lên tiếng.
“Cô thấy cả chứ.”
“ thấy cả .”
Hai mắt , trong ánh mắt vài phần bất đắc dĩ.
“Lâm Sơ, đôi khi nghĩ, tại con thế giới thể ai cũng giống như cô.”
Lâm Sơ nhướng mày, lộ vẻ khó hiểu.
“Giống như ?”
Đơn Văn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-633.html.]
“Phải, giống như cô. Không khinh miệt chúng , những công nhân, mà dành cho chúng sự tôn trọng cần thiết. Nếu mỗi con đều thể giống như cô, nghĩ mối quan hệ giữa chúng và loài trở nên như ngày hôm nay.”
Lâm Sơ trầm mặc một lúc về phía Đơn Văn.
“Nếu hôm nay đến đây là để khuyên cô từ bỏ việc tấn công loài , xuống đàm phán hòa bình với họ thì ?”
Lời của Lâm Sơ còn dứt, Đơn Văn thở dài một tiếng.
“Giống như việc cô đoán phận của , cũng đoán mục đích của cô.”
“Cô là con , còn là công nhân. Lâm Sơ, lập trường của chúng vốn dĩ khác từ trong bản chất.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Lâm Sơ : “Hiện tại các cô khống chế phần lớn những quyền quyết sách trong bộ máy nhà nước. Chuyện lẽ thể giải quyết bằng phương pháp hòa bình, ví dụ như lập pháp.”
“ thể tiếp tục dùng phận của Doãn Trí để giúp cô thúc đẩy việc thành lập luật bảo vệ công nhân thế giới.”
Đơn Văn ý kiến gì, chỉ đột nhiên dậy về phía Lâm Sơ.
“ đưa cô đến một nơi.”
"Lâm Sơ một nữa bên ngoài màn sương mù màu xanh thẫm.
Đơn Văn đưa cho cô chiếc mũ trùm đầu và bộ quần áo hai lớp ngoài đen trong trắng chuẩn từ .
Chiếc mũ trùm mỏng và nhẹ, nhưng chạm cảm nhận sự mát lạnh và cứng cáp, Lâm Sơ ngay chất liệu của nó hề tầm thường.
Bộ quần áo ngoài đen trong trắng , Đơn Văn cũng đang mặc một bộ y hệt.
Lâm Sơ sờ thử chất liệu vải, liền đây là bộ đồ cách nhiệt thiết kế đặc biệt để chống cái nóng hầm hập trong màn sương .
Đơn Văn đội mũ trùm lên, Lâm Sơ cũng từ chối ý của cô , nhanh chóng mặc bộ đồ bảo hộ .
Có lẽ vì sự sắp xếp của Đơn Văn mà họ con đường Lâm Sơ lúc . Dọc đường , họ hề chạm mặt những hội viên trưng dụng công nhân .
Hai cứ thế thuận lợi tiến gần khu vực trung tâm của màn sương.
Ban đầu, Lâm Sơ hiểu lắm ý đồ của Đơn Văn. Mãi cho đến khi cô thấy một tấm ván mấy bắt mắt lót mặt đất chân .
Tấm ván phủ một lớp xi măng, trông khác gì mặt đất xung quanh. Nếu Lâm Sơ đeo kính áp tròng siêu nét, lẽ cô khó mà nhận mảnh đất đặc biệt lớp sương mù dày đặc.
Đơn Văn bước tới, quờ quạng một lúc mặt đất nhấn mạnh xuống.
Ngay đó, một lối xuống lòng đất xuất hiện ngay bên chân họ.
Lối trông còn mới, Lâm Sơ đoán là do các công nhân bí mật đào trong lúc việc. Lối rộng năm thể sóng vai xuống.
Lâm Sơ nhướng mày: “Đội của các cô trốn ở đây ?”
Đơn Văn gật đầu: “Lũ ở Cục Quản lý Sương mù tuy là một đám bất tài vô dụng, nhưng để cho chắc ăn, chúng vẫn cần một nơi ẩn náu.”
“ thứ cho cô xem là đội của chúng .”
Nói , Đơn Văn xuống cầu thang.
Lâm Sơ liếc kỹ năng “kim thiền thoát xác” cuốn sổ tay, lúc mới cất bước theo.
Cầu thang dẫn xuống lòng đất dài.