“Căn 1306 là một đôi vợ chồng trẻ. Nhân cách thì gì để chê, họ ở đây hai năm , gây chuyện gì cả.”
“Phần lớn thời gian thì cũng ồn ào gì, nhưng dù cũng là trẻ mà, thỉnh thoảng cũng lúc cãi vã. Nếu cần yên tĩnh, khuyên nên ở căn 1308.”
Nghe đến “đôi vợ chồng trẻ”, Lâm Sơ gần như loại trừ căn 1306. Nếu lời của nữ huấn luyện viên ở phòng gym tầng 16 sai, thì căn phòng của Lâm Phong Phú gần như chắc chắn là 1307.
“Ý bà là thuê ở căn 1307 yên tĩnh ạ?”
Thế nhưng, câu tiếp theo của bà chủ nhà khiến Lâm Sơ âm thầm cau mày."
“Phòng 1307 là của con trai . Cháu nó còn học, bình thường ở ký túc xá, cuối tuần nghỉ lễ mới về thôi, nên yên tĩnh lắm.”
Lâm Sơ đưa tay kéo vành mũ trễ xuống, che thoáng kinh ngạc lướt qua trong đáy mắt.
Cô thầm nhẩm tính trong đầu.
Phòng 1306 là một cặp vợ chồng trẻ, còn 1307 là con trai của bà chủ nhà.
Lâm Phong Phú chẳng còn trẻ trung gì, cho dù tìm vợ ở thế giới nữa thì cũng thể nào là một “cặp vợ chồng trẻ” .
Còn giả thuyết đóng giả con trai bà chủ nhà càng vô lý.
Tuổi tác của bà chủ nhà trông cũng ngoài bốn mươi, đúng là một con trai đang tuổi ăn học.
Khả năng bà chủ nhà dối cao, dù thì một khi thuê căn phòng , hàng xóm láng giềng , sớm muộn gì cô cũng sẽ tận mắt trông thấy.
Trừ phi... bà chủ nhà cố tình cho những thuê phòng còn để dễ cho thuê.
Dĩ nhiên, cũng khả năng gã huấn luyện viên phòng gym ở tầng 16 dối.
phân biệt thật giả, cô chỉ thể dọn ở .
Cuối cùng, Lâm Sơ quyết định thuê cả hai căn phòng.
Cô thuê cả hai, mỗi căn một tháng . Để bà chủ nhà đồng ý, cô trả hẳn 1500 cho mỗi phòng.
Hai bên thỏa thuận, nếu một tháng ở thấy , cô sẽ ký hợp đồng dài hạn với giá 1200 một tháng.
Nhờ tài ăn khéo léo ban nãy của Lâm Sơ, cộng thêm việc cô trả tiền nhanh gọn và phòng cũng để trống khá lâu , nên bà chủ nhà nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau khi hai bên ký xong hợp đồng, bà chủ nhà dẫn Lâm Sơ xuống tầng một thủ tục đăng ký. Chỉ cần bà chủ nhập thông tin thuê hệ thống của tòa nhà, cô sẽ cần khai báo lằng nhằng nữa.
Lâm Sơ vẫn vội trả phòng khách sạn.
Đêm đó, cô ở phòng 1305.
Ban công của phòng 1305 và 1306 san sát .
Đó là loại ban công mở chứ ban công kín. Lâm Sơ ở ban công phòng 1305 hóng gió, nhưng khóe mắt luôn liếc về phía phòng 1306 bên cạnh.
Đèn vẫn sáng, chứng tỏ trong phòng .
Bóng thấp thoáng qua , nhưng một ai bước ban công.
Lâm Sơ bèn bê bộ bàn ghế trong phòng ban công, đặt lên một ấm và vài chiếc bánh ngọt.
Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, tiếng trong như chuông bạc mới vang lên từ ban công phòng 1306.
Một phụ nữ từ trong phòng bước , tay cầm bình hoa đặt lên lan can.
Khi ngẩng đầu lên, cô đối mặt với Lâm Sơ đang thưởng ngắm cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-586.html.]
Cô mỉm gật đầu chào Lâm Sơ một cái vội xoay trong phòng.
cô hề , ngay khoảnh khắc cánh cửa ban công khép , thời gian như ngưng đọng trong vài giây, một hạt châu nhỏ kẹt khe cửa.
Lâm Sơ chỉ liếc một cái thu ánh mắt, ung dung nâng tách lên nhấp một ngụm.
“Hàng xóm mới chuyển đến là một trẻ tuổi, gầy gầy, trông cũng vẻ đàng hoàng.”
Người phụ nữ phòng tíu tít kể cho chồng tin mới.
“Là đàng hoàng thì , chỉ sợ là bọn du côn kẻ gì thôi.”
Giọng đàn ông khá hờ hững, dường như mấy tò mò về hàng xóm mới.
Người vợ trẻ thúc giục:
“Anh ban công xem thử ? Em thấy vẫn còn uống ngoài đó, chắc là còn một lúc nữa đấy.”
“Cố tình xem gì, cần thiết. Dù gì cũng là hàng xóm, sớm muộn gì cũng gặp thôi.”
Nghe câu trả lời của đàn ông, Lâm Sơ chút tiếc nuối.
Cô cứ thế ở ban công cho đến khi đèn đóm xung quanh dần tắt ngấm.
Đèn phòng 1306 cũng tắt.
Lâm Sơ khép hờ đôi mắt, đợi cho đến khi hai luồng thở bên tai dần trở nên đều đặn, cô mới lấy từ trong một chiếc đồng hồ cát, chậm rãi dậy đến mép ban công.
Khi chiếc đồng hồ cát lật ngược, thứ xung quanh chìm tĩnh lặng.
Ngay cả hai luồng thở đều đặn cũng đột ngột ngừng .
Lâm Sơ đeo găng tay, nhẹ nhàng trèo qua lan can, đáp xuống ban công phòng 1306.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Cánh cửa ban công khẽ mở. Lâm Sơ mang một đôi bọc giày sạch sẽ, quen đường quen lối tiến phòng ngủ của cặp vợ chồng.
Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ cát trong tay cô vỡ tan.
chỉ trong chớp mắt, một chiếc đồng hồ cát y hệt xuất hiện tay cô.
Cổ tay khẽ lật, đồng hồ cát bắt đầu chảy, hai giường vẫn bất động.
là một cặp vợ chồng trẻ.
Người phụ nữ mái tóc dài màu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ, bộ móng tay sơn màu hồng trắng xinh lộ bên ngoài lớp chăn mỏng.
Ánh mắt Lâm Sơ lướt qua cô dừng trai trẻ.
Gương mặt sạch sẽ, khác với khuôn mặt rỗ tổ ong của Lâm Phong Phú.
Căn phòng bài trí ấm cúng mà đơn giản, trông đúng là tổ ấm của một cặp vợ chồng son vô cùng ân ái.
Lâm Sơ tiến đến bên giường, đồng thời liếc bản đồ của kỹ năng truy vết.
Chấm đỏ cách chiếc giường của cặp vợ chồng một mét.
Lâm Sơ về phía vị trí của chấm đỏ.
Đó là một bức tường.