Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 566

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:36:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không , , chân tay sẽ gãy hết, .”

Lâm Sơ ném một tuýp t.h.u.ố.c mỡ giảm ngứa cho gã hỏi tiếp.

“Khu vực sương mù lớn ?”

Gã đàn ông chằm chằm tuýp t.h.u.ố.c mỡ trong tay Lâm Sơ, mắt dời.

“Không lớn, lớn , đây chỉ là một trong những khu sương mù nhỏ thôi. Không lớn , sẽ đau đớn lắm , rõ ràng là sẽ đau đớn lắm mà... hu hu hu...”

Tiểu Tam học theo cả tiếng nức nở ở cuối câu: “Chủ nhân, đáng thương quá.”

Lâm Sơ đặt hũ t.h.u.ố.c mỡ còn lòng gã: “Cho .”

“Cảm ơn, cảm ơn cô, giảm ngứa , thể hết ngứa .”

Gã đàn ông ôm chặt hai món thuốc, lết bò chạy mất.

Lâm Sơ chuyển hướng về phía Đông Bắc, nơi vài bóng dường như đang tiến gần cô.

Cô chủ động tiếp cận một khác, dùng chiêu cũ, lấy t.h.u.ố.c mỡ để đổi lấy thông tin.

Cả ba cô hỏi liên tiếp đều chỉ về cùng một hướng.

Lâm Sơ để vài tuýp t.h.u.ố.c mỡ, tìm thêm ai nữa mà lấy la bàn nhanh chóng về phía Tây Nam.

Sau khi một đoạn khá xa, Lâm Sơ đột nhiên cảm nhận một ánh mắt nóng rực đang dán chặt .

Cô lập tức đầu , nhưng vì sương mù quá dày, cô chẳng thấy gì cả. Ánh mắt đó cũng biến mất ngay khi cô .

Cô dừng bước, cẩn thận cảm nhận thở xung quanh.

Thế nhưng gần đó ít những kẻ đang phát điên vì ngứa, thở của họ quá hỗn loạn khiến Lâm Sơ nhất thời thể phân biệt .

Trong màn sương dày đặc thế , liệu ai thật sự xuyên qua để quan sát cô ?

Mang theo nỗi nghi hoặc đó, Lâm Sơ tiếp tục về phía Tây Nam.

Quãng đường mà những điên đó mất một ngày một đêm để , với tốc độ của Lâm Sơ, chỉ cần đến nửa ngày là tới.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Trên suốt quãng đường , cô hề gặp thêm bất kỳ điên nào khác.

Khi trời nhá nhem tối, Lâm Sơ thuận lợi đến rìa của màn sương.

đây là rìa sương mù vì sương ở đây loãng nhiều. Lớp sương màu vàng úa còn che khuất tầm mắt của Lâm Sơ nữa. Từ chỗ chỉ thấy vật thể trong phạm vi nửa cánh tay, giờ cô thể dần dần rõ khung cảnh trong vòng ba mét phía .

Ngay khi sương mù mắt càng lúc càng mờ, cô nhận thấy hai luồng thở đang nhanh chóng tiếp cận từ phía .

“Đã bảo chúng nó đừng lảng vảng gần rìa, dễ kích hoạt cảnh báo lắm, cứ nhỉ.”

“Thiệt tình, để lão tử mà tóm thằng nào ảnh hưởng đến giờ tan ăn cơm của lão thì nó c.h.ế.t chắc!”

"Ranh giới? Kích hoạt báo động ?

Lâm Sơ thầm nhẩm hai từ , bước chân đang tiến về phía khựng một chút. Ngay đó, cô lập tức đổi hướng, một nữa lẩn màn sương mù dày đặc.

Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận hai bóng đang lao nhanh về phía vị trí .

Một trong hai kẻ đó tặc lưỡi một tiếng đầy mất kiên nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-566.html.]

“Quái lạ, rõ ràng nhận tín hiệu cảnh báo, chẳng ai thế ?”

Gã còn trông vẻ nhát gan hơn, rụt cổ , đảo mắt quanh một lượt, “Hay là... chạy thoát ?”

Hắn dứt lời gõ cho một cú đầu.

“Nói chuyện dùng não chút ! Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một đám công nhân quèn, trong sương mù là phận định . Yên phận ở trong thì còn giữ cái mạng, chứ mò ngoài là mất hết.”

“Chắc là tên công nhân nào đó đầu óc lơ mơ, phân biệt phương hướng nên nhầm vùng ranh giới thôi. Giờ chắc cũng lùi về .”

“Thôi , ghi chép tình hình ở đây, tắt cảnh báo về báo cáo nộp cho .”

Gã đàn ông tên Lê Dương xong liền thẳng ngoài.

Mà gã còn vội vàng gật đầu, bật thiết ghi hình lên.

Ngay khoảnh khắc thiết khởi động, kinh ngạc phát hiện đất trống vốn một bóng mắt hiện lên một bóng hình mờ ảo màn hình.

Hắn đột ngột ngẩng phắt đầu lên, nhưng chẳng thấy gì cả.

Lê Dương một đoạn, cất giọng gọi vọng : “Đừng lề mề nữa, việc nhanh nhẹn lên coi, còn chờ tan đấy.”

“Xong ngay đây!”

Trong màn sương tiếng động nhỏ vang lên, nhưng Lê Dương phía nên hề để ý.

Ra khỏi lớp sương mù, buồn chán một chỗ lướt quang não.

Đợi một lúc, một bóng từ trong sương mù bước , mới hờ hững nhướng mắt lên.

“Cái thằng , việc cứ lề mề chậm chạp, cùng nào cũng ăn cơm muộn hơn khi mấy phút.”

“Nhanh lên, muộn nữa là hết cơm ăn bây giờ.”

Bóng phần gầy yếu lộ vẻ mặt áy náy, nhiều lời, chỉ lẳng lặng lẽo đẽo theo Lê Dương.

Bên ngoài màn sương là một vùng đất hoang vu.

Nhìn xa hơn nữa là đại dương xanh biếc mênh m.ô.n.g ngút ngàn.

Đại dương dường như vô tận, vì nó quá rộng lớn, mà bởi vì ở phía cuối chân trời là một màn sương mù khác.

Ngoài mảnh đất cằn cỗi, đại dương và sương mù , nơi chỉ những công trình kiến trúc bằng kim loại màu xám bạc ngút tầm mắt.

những tòa nhà kim loại hề giống với bất cứ kiến trúc nào Lâm Sơ từng thấy.

Chúng sắp xếp ngay ngắn nhưng hề dày đặc.

Cứ cách vài trăm mét mới một tòa.

Hơn nữa, hình dáng của những tòa nhà cũng vô cùng kỳ lạ.

Phần đế của chúng ba chân chống, trông giống chân của tháp truyền hình Minh Châu ở thế giới cũ của Lâm Sơ.

Còn phần chính thì như một cột trụ khổng lồ, sừng sững vươn thẳng lên trời cao.

Lâm Sơ dù ngửa cổ 90 độ cũng chẳng thể nào thấy đỉnh của tòa nhà .

 

Loading...