Cái miệng của Bàng Soái chẳng bao giờ chịu ngơi nghỉ. Từ lúc gặp Lâm Sơ, gần như ngừng.
Nghe câu hỏi của , Lâm Sơ sững . Thật lòng mà , cô từng nghĩ đến vấn đề .
“Sống ở thế giới quả thật hạnh phúc.”
Nói đến đây, đôi mắt cô cong cong lên thành vầng trăng khuyết, “ lẽ vẫn sẽ chọn thế giới ban đầu của .”
Chẳng lý do gì đặc biệt cả, chỉ đơn giản là “nhà vẫn hơn”. Cô quen với tất cả thứ ở nơi .
Tầng hầm thứ sáu ngoài tổ Khoa học Kỹ thuật còn một vài xưởng sản xuất đặt ở đây.
Cửa thang máy mở , đập mắt Lâm Sơ là một khung cảnh bận rộn nhưng ngăn nắp, đấy.
Trong mỗi xưởng, nhiều nhân viên mặc đủ loại quần áo, bên ngoài khoác một chiếc áo ghi-lê màu cam, đang điều khiển những chiếc xe đẩy tự động chở hàng hóa .
Những chiếc xe đẩy nối đuôi thành một hàng dài, nhân viên điều khiển bằng cần gạt.
Gần cửa thang máy một khu đất trống chuyên dùng để tập kết hàng hóa. Hàng xe đẩy dài đến đây, và một cánh tay máy từ phía sẽ dỡ hàng xuống.
Khi hai còn đang thu hút bởi cảnh tượng trật tự và hiệu quả mắt, một giọng quen thuộc vang lên từ phía .
“Chị Lâm Sơ!”
Lâm Sơ ngẩng đầu lên, thấy một cô gái với mái tóc ngắn cắt lởm chởm đang chạy lon ton về phía .
Khi cô gái chạy gần hơn, Lâm Sơ mới nhận đó là Đường Cùng Bạch lâu gặp.
“Này , Đường Cùng Bạch, em chỉ thấy mỗi Lâm Sơ thế hả? Anh cũng ở đây mà, em thể phớt lờ cảm xúc của , …”
“Trời ạ Bàng Soái, ở thành phố ngầm Chợ Phía Tây lượn lờ mấy ngày , hai chúng gần như ngày nào cũng gặp. Em thấy chị Lâm Sơ của em thì phấn khích chứ, ?”
Đường Cùng Bạch lè lưỡi trêu Bàng Soái, lập tức sang tươi rạng rỡ với Lâm Sơ.
Trong lúc Bàng Soái còn đang tấu hài, Lâm Sơ mái tóc của Đường Cùng Bạch vài .
Cô nhớ đây tóc của Đường Cùng Bạch tuy ngắn nhưng cũng dài đến quá cằm và cắt gọn gàng.
Sao gặp , mái tóc của cô bé chỉ chấm tai, còn lởm chởm đều, trông quen mắt một cách kỳ lạ.
Thấy Lâm Sơ đang săm soi tóc , Đường Cùng Bạch vui vẻ mặt. Cô bé sờ tóc , nheo mắt toe toét với Lâm Sơ, để lộ hàm răng trắng bóng.
“Sao nào chị Lâm Sơ? Chị thấy tóc em cắt giống chị ?”
Lâm Sơ: “ á?”
Lâm Sơ cạn lời.
Bàng Soái bên cạnh thì ôm bụng ngặt nghẽo.
“Lâm Sơ, đừng nữa, cô đừng nữa! Mấy hôm đầu tiên gặp Đường Cùng Bạch, còn tưởng là cô thật đấy.”
Nhìn đôi mắt nhỏ long lanh đầy mong đợi của Đường Cùng Bạch, Lâm Sơ cuối cùng cũng đưa tay lên sờ tóc mím môi gật đầu: “Rất giống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-549.html.]
Rất giống kiểu tóc ch.ó gặm.
Hóa trong mắt , kiểu tóc của cô hình tượng như .
May mà cô quá để tâm đến ngoại hình nên nhanh chóng ném chuyện đầu.
Còn Đường Cùng Bạch, khi chính thần tượng của công nhận, thì sung sướng tít cả mắt.
“Em Bàng Soái , hai tìm giáo sư Mục, phát minh thiết điều khiển dơi từ xa. Em giúp hai liên hệ , bây giờ thể qua đó ngay.”
Lúc , Đường Cùng Bạch đang mặc chiếc áo blouse trắng của phòng nghiên cứu chứ đồng phục của đội vệ sĩ như .
“Em điều đến tổ Khoa học Kỹ thuật ?”
Đường Cùng Bạch kéo kéo chiếc áo blouse trắng , với Lâm Sơ.
“Tạm thời thôi ạ. Tổ Khoa học Kỹ thuật từ khi hợp tác với tổ chức của chị nhận ít thứ ho, khối lượng công việc cũng tăng vọt.”
“Em thì, sức chiến đấu cao, nhưng khoe chứ khi tận thế bùng nổ em cũng học chuyên ngành liên quan, chỉ là học xong thì tận thế ập đến .”
“Thế là em chị gái ném qua đây phụ giúp mấy việc lặt vặt.”
Đường Cùng Bạch hì hì với Lâm Sơ, Bàng Soái ở bên cạnh lập tức tiếp lời: “Có tiền đồ, quá tiền đồ! Lâm Sơ cô xem, đây chẳng là chúng sẵn quen trong tổ Khoa học Kỹ thuật !”
Có Đường Cùng Bạch giúp đỡ, Lâm Sơ và Bàng Soái gặp giáo sư Mục của tổ Khoa học Kỹ thuật một cách thuận lợi.
“Hai thiết điều khiển dơi phiên bản gốc ?”
Nghe yêu cầu của Lâm Sơ và Bàng Soái, giáo sư Mục lục lọi trong ngăn kéo bàn việc, miệng lẩm bẩm.
“Thiết điều khiển bản gốc, ngoài hai cái ban đầu đưa cho hai , thì chỉ trang thêm cho đội vệ sĩ một ít, còn đều gửi cho các căn cứ khác mẫu nghiên cứu . Chỗ quả thật còn giữ hai cái, nhưng hai cái là để lưu trữ.”
Lâm Sơ và Bàng Soái , cuối cùng Lâm Sơ lên tiếng hỏi:
“Vậy xin hỏi giáo sư tiện cho chúng xem bản vẽ thiết kế và danh sách linh kiện vật liệu ạ?”
"Tự nhiên xông đến tận cửa đòi khác giao thành quả nghiên cứu độc quyền, thật là một việc phép.
dẫu Lâm Sơ và Bàng Soái cũng là chính em nhà họ Phùng tin tưởng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mà em nhà họ Phùng chính là những nắm quyền ở khu chợ phía tây của thành phố ngầm, thế nên chuyện phép đặt lên họ dường như trở nên hợp lý đến lạ.
Giáo sư Mục chỉ tại chỗ suy nghĩ một lát gật đầu đồng ý.
“ thật, dù bây giờ hai cô danh sách vật liệu và bản vẽ thiết kế trong tay thì cũng thể chế tạo thiết điều khiển Dơi phiên bản gốc .”
Nụ nhếch lên của Lâm Sơ và Bàng Soái lập tức đông cứng vụt tắt.
“Tại thế ạ? Chẳng cứ bản vẽ và rõ vật liệu là chế tạo ?” Bàng Soái vội vàng hỏi.
Giáo sư Mục mở một vài hình ảnh liên quan từ máy tính của lên, chỉ một loại vật liệu màn hình.