Lúc về nhà, thần bí đợi cha dượng ngủ say dúi tay cô bọc khăn giấy ửng đỏ vì nước dâu.
Dù mười mấy năm trôi qua, Lâm Sơ vẫn nhớ rõ vị ngọt của quả dâu tây dập nát ngày .
Ai mà ngờ , bây giờ cô thể ăn dâu tây thỏa thích, nhưng mà cô chia sẻ nhất còn nữa.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên, trút hết dâu cắt một cái tô lớn, đổ thêm một đống đường cát trộn đều cho tủ lạnh để ướp.
Làm xong, cô lấy ít nguyên liệu tươi sống từ gian, bắt đầu các “suất ăn chuẩn ” cho .
Đôi khi quá bận, cô thời gian nấu nướng ngày ba bữa, nhưng cô cũng bữa nào cũng uống dung dịch dinh dưỡng. Thế nên, cô tranh thủ những lúc rảnh rỗi hiếm hoi để nấu sẵn thật nhiều đồ ăn, để khi cần thể lấy dùng ngay.
Khoảng thời gian , kho dự trữ “suất ăn chuẩn ” của cô vơi khá nhiều, đến lúc cần bổ sung.
Sau khi bận rộn trong bếp, Lâm Sơ tắm rửa sạch sẽ mùi dầu mỡ mới rời khỏi căn cứ, hành lang, những chiếc đèn pin bắt đầu leo lét bằng những chiếc sạc đầy.
Nhân tiện, cô dùng kỹ năng “Biến Phế Thành Bảo” để sửa cánh cửa lớn ở lối vốn ọp ẹp từ lâu.
Khóa trái cửa từ bên trong, Lâm Sơ thẳng trong, dừng để tu sửa những phần trần và tường sụp lở, hư hỏng.
Cho đến khi dùng hết sáu lượt “Biến Phế Thành Bảo” trong ngày, cô mới chịu dừng tay.
Lâm Sơ cửa thang máy, trong giếng thang máy qua khe hở.
“Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, các canh chừng động tĩnh ở cửa thang máy thật kỹ. Nếu con dơi nào bay , Tiểu Nhị, dùng cái điều khiển từ xa để khống chế chúng.”
Lâm Sơ đưa bộ điều khiển cho Tiểu Nhị và hướng dẫn nó cách sử dụng.
“Tiểu Tam, chỉ cần bắt lũ dơi , tất cả đều là đồ ăn của , cứ ăn no nê thỏa thích nhé.”
“Tuyệt vời!” Tiểu Tam lập tức reo hò.
Lâm Sơ sang Tiểu Tứ đang bên cạnh với ánh mắt mong chờ. “Tiểu Tứ, nhỏ con, nhanh nhẹn, giúp để ý tình hình trong giếng thang máy, nhưng cẩn thận đấy.”
Tiểu Tứ lập tức gật đầu lia lịa.
Nói xong, Lâm Sơ vẫn yên tâm, sang Tiểu Nhị: “Tiểu Nhị, là đội trưởng của nhiệm vụ , trông chừng Tiểu Tam và Tiểu Tứ cho cẩn thận.”
Nghe Lâm Sơ giao cho đội trưởng, Tiểu Nhị lập tức ưỡn ngực, nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm chủ nhân, sẽ trông chừng chúng nó cẩn thận, để chúng nó chạy lung tung .”
Có câu đúng, cách dẫn dắt đội nhóm thì chỉ thể tự kiệt sức mà chết.
Đội của Lâm Sơ bây giờ cũng quy mô nhất định: cần trí tuệ Tiểu Nhị, cần sức mạnh Tiểu Tam, cần sự linh hoạt cơ động Tiểu Tứ.
Cô thể giao cho chúng những công việc lặt vặt.
Còn cô, chỉ cần nắm bắt phương hướng chung là .
Sắp xếp xong xuôi, cô về căn cứ để thực hiện bài huấn luyện hằng ngày, để Tiểu Nhị, Tiểu Tam và Tiểu Tứ canh gác bên ngoài lều, chờ đợi lũ dơi bay từ giếng thang máy.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Huấn luyện xong, Lâm Sơ nhà vệ sinh tắm rửa qua loa cho hết mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-528.html.]
Kể từ cuộc thi Tinh Anh, khi đổ đầy tất cả các thùng chứa nước hiện , lượng nước dự trữ của Lâm Sơ đủ cho cô dùng thoải mái trong nhiều năm.
Hiện tại, cô hai thùng chuyên để chứa nước sôi, dùng để pha với nước lạnh khi tắm.
Trước khi ngủ, Lâm Sơ qua mắt mèo để kiểm tra tình hình của ba tiểu yêu.
Thấy chúng xem phim hoạt hình tiếng để g.i.ế.c thời gian, vểnh tai lắng động tĩnh bên ngoài lều, cô khỏi mỉm ấm áp.
Lâm Sơ ngủ một giấc đến sáu giờ sáng hôm thì tự nhiên tỉnh dậy.
Việc đầu tiên cô khi thức giấc là đến bên mắt mèo để xem xét tình hình bên ngoài."
"Trong lều chỉ còn mỗi bóng dáng Tiểu Nhị.
Lúc , Tiểu Nhị đang quỳ gối bên trong, lưng về phía Lâm Sơ. Đầu nó thò ngoài cửa lều, hai tay níu chặt lấy khóa kéo, trông hệt như một đứa trẻ trốn trong chăn chỉ ló mỗi cái đầu để hóng chuyện.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ thì chẳng thấy .
Ngay lúc Lâm Sơ định mở cửa ngoài xem thử, cô bỗng tiếng dây mây của Tiểu Tam vun vút trong khí.
Không lâu , một tiếng “bịch” vang lên, dường như chiếc bao tải nào đó quăng xuống đất.
Khoảng hơn mười phút , tiếng động bên ngoài tắt hẳn. Tiểu Nhị lúc mới buông tay, kéo rèm cửa lều lên, hai bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn chui .
Tiểu Tam ợ một cái, còn Tiểu Tứ thì lon ton chạy ngay đến màn hình, tiếp tục xem nốt bộ phim hoạt hình đang dở.
Tiểu Nhị yên tâm, dặn dò: “Tiểu Tam, đừng ăn nhiều quá, kẻo lát khó tiêu đấy.”
Tiểu Tam lấy lệ rung rung mấy cành lá hiệu thấy, lười biếng bò đến ườn bên cạnh Tiểu Tứ, cùng nó dán mắt màn hình.
Xem , bộ ba phối hợp với cực kỳ ăn ý và quen thuộc.
Thấy , Lâm Sơ cũng yên tâm trở tầng hai trong gian ẩn, bắt đầu buổi tập luyện buổi sáng của .
Sau khi tập luyện và ăn sáng xong, Lâm Sơ mới bước ngoài.
“Chủ nhân!” Tiểu Nhị thấy cô thì lập tức dậy, còn Tiểu Tam thì nhanh tay vung dây quấn lấy Tiểu Tứ đang mải mê xem phim.
“Chủ nhân, tụi con đ.á.n.h lui ba đợt dơi, thu sáu bao tải, con cất hết !” Tiểu Tam trịnh trọng báo cáo chiến công.
“Làm lắm.”
Lâm Sơ dứt lời khen, Tiểu Tứ cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới hoạt hình, hồn . Nó nhảy phóc lên vai Tiểu Nhị sức khoa tay múa chân với Lâm Sơ.
“Tiểu Tứ một phần ba dơi trong giếng thang máy bay lên đây ạ!”
Lời phiên dịch của Tiểu Tam khiến Lâm Sơ ngây một lúc mới hiểu Tiểu Tam đang “một phần ba”.
Một phần ba, con cũng gần với dự tính của Lâm Sơ.
Cô bước khỏi lều, bộ pin đèn pin dọc hành lang lối dẫn đến cửa thang máy, đó tiếp tục công việc sửa chữa dang dở từ hôm qua, sâu hơn trong đường hầm.