Nhìn nổi nữa, Lâm Sơ giơ tay ngăn ông : “Có chuyện gì ông cứ thẳng.”
“Cái điều khiển siêu thanh mà Tiểu Dương mang cho cô, dùng quen tay ?”
Lâm Sơ gật đầu. Trên đường trở về, họ đụng một đợt tấn công của dơi. Sau khi Dương Nghiêu chỉ cho cách sử dụng, cô thử ngay lập tức.
Đàn dơi dụ lồng sắt dễ như trở bàn tay.
“Rất dễ dùng, nhưng nghĩ đây là lý do ông tìm nhỉ?”
Phùng Kinh Luân ho khan một tiếng, chút mất tự nhiên cầm một lá thư bàn việc lên.
“Chuyện là thế , Lâm Sơ… thấy … cô thể liên lạc với con trai . Vậy, cô thể giúp liên lạc với nó một nữa, chuyển cho nó lá thư ?”
Lâm Sơ quá quen với mấy chuyện đưa thư .
Anh em nhà họ Phùng cần điểm cống hiến mà vẫn tặng miễn phí cho cô chiếc điều khiển từ xa, e là cũng vì chuyện .
“Được, sẽ thử xem.”
Gương mặt Phùng Kinh Luân lập tức rạng rỡ nụ cảm kích.
Bận rộn cả tháng trời, khi trở thành phố Hưng, Lâm Sơ sắp xếp một phòng đơn sạch sẽ, chứ căn phòng trống trong ký túc xá của đội vệ binh như nữa.
Như thường lệ, Lâm Sơ dựng lều và mở Cánh Cửa Vô Hạn để trở về căn cứ.
Cô đặt lá thư của Phùng Kinh Luân cho con trai ông là Phùng Diệp hộp thư, đang định gửi cho Cận Mặc thì chợt nảy một ý: với kinh nghiệm dày dạn của một sở hữu căn cứ cấp 8 như Cận Mặc, cộng thêm mạng lưới quan hệ khổng lồ, thể tìm Diệp Khai Bình – con trai của vị trưởng ga ở thế giới động đất, và cả cô bạn của Cao Tĩnh ở thế giới thực vật.
Dù thì thu thập nhiều thông tin về những nhiệm vụ ở thế giới mưa axit đến , cũng là nhờ mạng lưới quan hệ rộng lớn của .
Nghĩ , Lâm Sơ lấy một tờ giấy thư, ghi ý tưởng của gửi cùng.
Có lẽ vì đang bận nên , Lâm Sơ đợi ba ngày mới nhận hồi âm của Cận Mặc.
Trong thư, Cận Mặc cho chuyển thư của Phùng Kinh Luân, đồng thời, cũng quen Diệp Khai Bình.
Còn về cô bạn của Cao Tĩnh, tạm thời quen ai liên lạc.
Biết Cận Mặc quen Diệp Khai Bình, Lâm Sơ khẽ mỉm nhẹ nhõm.
Cô tìm trong gian một chiếc hộp nhỏ, lấy lá thư mà vị trưởng ga cho Diệp Khai Bình.
Phong thư vẫn phẳng phiu trong hộp.
Lâm Sơ đặt lá thư gói đồ gửi cho Cận Mặc.
Khi đóng hộp thư , lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ bẫng như thành một việc lớn.
Lần , Lâm Sơ cùng bất kỳ đoàn xe nào của thành phố Hưng mà một về phía Nam, đến một thành phố ngầm khác đang xây dựng cách đó hơn 500 cây – thành phố Nam Tiêu.
Việc xây dựng thành phố ngầm ở khu chợ phía Tây, những gì cô thể giúp ở giai đoạn hiện tại đều giúp cả , phần còn dựa chính đội xây dựng.
Sở dĩ cô tới thành phố ngầm Nam Tiêu là vì Phùng Kinh Vĩ với cô rằng thành phố ngầm ở đó phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, phụ trách đang đau đầu nhức óc, cần sự giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-513.html.]
Hơn nữa, thành phố ngầm Nam Tiêu đủ xa, cũng đủ để cô tìm kiếm một vài manh mối về nhiệm vụ ẩn đường .
Cách đây lâu, cô đạt 10% tiến độ nhờ một phút ngẫu hứng khi dùng vật phẩm thu thập từ nhiệm vụ ẩn nhánh Xanh để thử thu một ít nước mưa axit.
Không ngờ mèo mù vớ cá rán, đoán trúng phóc.
Mưa axit đúng là một trong những yếu tố tạo sinh vật hắc ám, nhưng lẽ chỉ là một yếu tố tương đối nhỏ, nên cô chỉ nhận 10% tiến độ nhiệm vụ.
Còn , tiến độ nhiệm vụ 3 của Bàng Soái chỉ 90%, đạt điều kiện để mở nhiệm vụ ẩn.
Trong những nhiệm vụ cùng đợt, đạt 100% tiến độ chỉ cô, mở nhiệm vụ ẩn cũng chỉ cô. Cô bất kỳ ai để cùng thảo luận, chỉ thể tự mò mẫm.
Nghĩ đến đây, cô bất giác chút nhớ Tạ Du, bạn xa cách một thời gian.
Mới đây cô còn nhận tin nhắn báo bình an của Tạ Du, cô cũng chia sẻ với một chút hiểu của trong giải đấu Tinh Anh.
Trước đây, cô từng kết bạn với ai hợp cạ đến thế.
Tâm tư mới thả trôi đó, Lâm Sơ bỗng thấy hệ thống lái tự động phát tiếng cảnh báo. Ngay đó, hệ thống phanh tự động kích hoạt, Tiểu Tứ đang chiếc gối đầu Lâm Sơ xem phim hoạt hình lập tức văng ngoài.
Một cành cây xanh biếc vươn kịp thời vớt lấy nó khi nó kịp rơi xuống đất.
Tiểu Nhị đang nhặt rau ở ghế lập tức dậy, chạy đến cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài.
Lâm Sơ cũng bật dậy khỏi giường, tới cửa sổ buồng lái.
Giữa đường một vật gì đó màu trắng chắn ngang.
“Chủ nhân, hình như là một .”
Lâm Sơ cũng nhận , ngang giữa đường là một phụ nữ.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mái tóc rối bù của đó che gần hết khuôn mặt, một chân trần trụi, lòng bàn chân dường như axit mạnh ăn mòn, chỉ còn là một mớ thịt nát bấy trắng đỏ lẫn lộn.
Lâm Sơ ngước mắt quét một vòng quanh cảnh vật.
Cách đây hơn một cây là một thành phố nhỏ. Nơi ở ngã tư đường dẫn khỏi thành phố.
Hướng tiếp theo của Lâm Sơ là rẽ trái, vốn định tránh thành phố .
Chỉ là bây giờ, cô phụ nữ với lồng n.g.ự.c vẫn còn phập phồng yếu ớt giữa đường, đôi mày khẽ nhíu ."
“Chạy , chạy mau lên.”
Người phụ nữ lẩm bẩm mấy từ rời rạc. Hơi thở của cô yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, cả run lên bần bật. Đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy cái bụng lép kẹp, trông như đang chìm trong một cơn ác mộng hỗn loạn.
Toàn cô toát một mùi hôi hám của lâu ngày tắm rửa, thứ mùi khiến Lâm Sơ, khứu giác cực kỳ nhạy bén, nhíu mày khó chịu.
Sau khi đưa phụ nữ một hang động trống, Lâm Sơ định lưng rời thì bỗng lồm cồm bò đến, níu lấy chân cô dồn hết sức đẩy mạnh.
“Chạy !”
Lâm Sơ vẫn vững hề nhúc nhích.