Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:34:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hiểu tại hỏi , Phùng Kinh Luân vẫn thành thật trả lời: “Họ đội trưởng, đương nhiên thuộc top mạnh nhất .”

“Hít—”

Người bật tiếng hít khí lạnh Lâm Sơ mà là Bàng Soái.

Bình thường tuy lắm lời và nóng tính, nhưng đến đây thì cũng thông suốt những gì Lâm Sơ .

Dù so với thường, Dương Nghiêu và Đường Đồng Thanh chắc chắn thuộc nhóm thủ vượt trội.

với kinh nghiệm qua nhiều thế giới nhiệm vụ, Bàng Soái thừa rằng, kỹ năng của họ nếu đặt ở các thế giới khác, so với đội vệ binh bản xứ bình thường, thì cũng chỉ thuộc loại làng nhàng mà thôi.

Anh vốn tưởng rằng nhóm giỏi nhất cử đến thế giới nhiệm vụ, hoặc là tới cái gọi là thành phố ngầm để bảo vệ kiến tạo.

Ai mà ngờ, Phùng Kinh Luân khẳng định họ là nhóm đỉnh nhất .

Biểu cảm của Bàng Soái lên tất cả. Phùng Kinh Luân đăm chiêu suy nghĩ một lát sang hỏi Lâm Sơ: “Ý cô là, đội vệ binh ở các thế giới khác… ai cũng thủ đáng gờm như hai vị đây ?”

“Cũng hẳn là .” Bàng Soái bên vội vã xua tay, nhưng nên bắt đầu giải thích từ , đành ngậm miệng .

Lâm Sơ thấy liền tiếp lời Bàng Soái: “Chúng đại diện cho mặt bằng chung của đội vệ binh các thế giới khác, nhưng những mạnh nhất của họ, thể chất cũng thua kém chúng là bao.”

Lời của Lâm Sơ cũng quá.

Trước khi bước thế giới tận thế, cô cũng chỉ là một bình thường thích vận động, tập gym, thể chất xem như khá .

Kể cả khi thế giới tận thế, dù vẫn duy trì thói quen rèn luyện hàng năm, nhưng thể chất của cô khi cải tạo chắc chắn thể so bì với những luyện võ chuyên nghiệp từ nhỏ.

Thời còn pháp y, cô cũng từng tiếp xúc với một vài đào tạo bài bản.

Chỉ thể , trong những cô từng gặp, ít còn mạnh hơn cả Đường Đồng Thanh và Dương Nghiêu.

Từ phản ứng của Lâm Sơ và Bàng Soái, Phùng Kinh Luân dần hiểu thể chất và thực lực chung của ở thế giới yếu hơn những nơi khác. tại điều đó là nguyên nhân khiến họ gì cả?

“Tuy chúng quá chú trọng việc nâng cao thể chất cá nhân, nhưng công nghệ của chúng phát triển, máy móc thế nhiều công việc đòi hỏi sức lực. Đây là một điều ?”

“Dù thực lực tay của chúng đủ mạnh, nhưng những vũ khí hạng nặng mà chúng nghiên cứu chế tạo cực kỳ lợi hại. Kể cả nền văn minh bên ngoài tấn công, họ cũng dè chừng vài phần.”

Phùng Kinh Luân đến , Lâm Sơ gật đầu đến đó.

, đó vốn dĩ nên là ưu thế của các ông.”

những biến mất , khi đưa , đối thủ cạnh tranh mà họ đối mặt là những huấn luyện bài bản từ thế giới khác.”

Lâm Sơ thẳng ông, điểm mấu chốt của vấn đề.

Phùng Kinh Luân thể lên vị trí , đương nhiên kẻ ngốc.

Sau khi Lâm Sơ chỉ rõ, sắc mặt ông đầu tiên là sững sờ, đó dần trở nên nặng trịch.

“Ý cô là, những biến mất đó… bắt thi đấu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-507.html.]

“Không chỉ đơn thuần là thi đấu.” Thấy sắc mặt ông trở nên nặng nề, Lâm Sơ bèn chuyển chủ đề, chỉ khung ảnh kệ sách: “Ông một con trai ?”

Câu của Lâm Sơ kéo sự chú ý của Phùng Kinh Luân đang chìm trong suy tư trở .

Ông theo hướng tay cô chỉ, trong khung ảnh quả thật là ảnh chụp chung của ông và con trai. Ông ngước lên Lâm Sơ, bất chợt nhớ đến khung ảnh mất của một cách khó hiểu.

Nói cũng , gần đây ngoài hai lạ mặt , những khác văn phòng ông đều là quen.

Thời điểm mất khung ảnh cũng trùng hợp với lúc họ tới.

“Thị trưởng Phùng?”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Tiếng gọi của Lâm Sơ một nữa kéo Phùng Kinh Luân về thực tại. Ông liếc trong ảnh, gật đầu: “Phải, một đứa con trai.”

Sau đó, ông đầu Lâm Sơ và Bàng Soái, giọng trĩu nặng: “Nó trong lứa đầu tiên biến mất.”

Khớp .

Nghe , Lâm Sơ liền lấy từ trong túi áo một phong bì, đặt mặt Phùng Kinh Luân. “Vậy thì nghĩ lẽ ông sẽ xem cái .”

Phùng Kinh Luân chút hoài nghi cầm lấy phong bì Lâm Sơ đặt bàn: “Đây là…”

Phong bì trống trơn, một dòng chữ. Phùng Kinh Luân mở miệng phong bì dán, rút một tờ giấy thư gấp phẳng phiu.

Ngay khi mở thấy nét chữ cùng ám hiệu đặc biệt giữa hai cha con, sắc mặt ông đột ngột đổi. Ông ngẩng phắt lên Lâm Sơ: “Đây… đây… đây thật sự là của…”

Thấy ông nên lời, Lâm Sơ chỉ khẽ nhắm mắt gật đầu.

Lúc , Phùng Kinh Luân chẳng còn để tâm đến sự mặt của Lâm Sơ và Bàng Soái nữa. Đôi tay ông run rẩy cầm lá thư mỏng manh, tựa như kẻ lữ hành c.h.ế.t khát sa mạc bỗng tìm thấy một ốc đảo, vội vàng ngấu nghiến từng dòng chữ.

Đọc xong, đôi tay run rẩy của ông cố gấp lá thư , định bỏ phong bì nhưng vì tay run quá mức, mấy đều thành công.

Cuối cùng, ông đành bỏ cuộc, đặt tờ giấy lên phong bì ôm lòng.

Một lát , ông đặt cả hai thứ lên bàn, dùng hai ngón tay cái miết nhẹ lên những nếp nhăn vô tình tạo vì quá kích động.

Bàng Soái bên cạnh, hiếm khi nhiều lời, mà lôi từ một trong hàng chục chiếc túi một bình nước nhỏ, lấy chiếc cốc bàn việc của Phùng Kinh Luân.

“Ông Phùng, uống chút nước cho bình tĩnh .”

Bàng Soái đặt ly nước còn bốc nóng ngay mặt Phùng Kinh Luân. Theo bản năng, ông cầm lên đưa thẳng lên miệng.

Giây tiếp theo, ông giật xuýt xoa.

Bàng Soái định xuống thấy liền ngẩn : “Ủa chứ ông Phùng, ông thổi hẵng uống?”

Phùng Kinh Luân ôm chiếc cốc nóng hổi trong tay, nhăn mặt, nước ẩm ướt trong mắt dường như ly nước nóng của Bàng Soái cho bốc sạch.

“Ha, xin , nhập tâm quá. Cảm ơn ly nước của .”

 

Loading...