lẽ chúng quá quen với việc dùng vũ lực để giải quyết chuyện.
Dùng ba mươi ngày đổi sự mềm mỏng của đối phương thì sẽ dùng đến vũ lực.
Một lát , Đường Cùng Thanh dẫn họ đến phòng nghỉ tạm thời.
Bên trong vẫn còn vương của các đội viên dọn . Lâm Sơ đóng cửa , quét một vòng quanh phòng lấy một chiếc lều cá nhân.
Công nghệ của thế giới cao hơn thế giới gốc của cô. Dù máy dò camera của cô phát hiện gì, nhưng để cho chắc chắn, cô vẫn chọn dùng lều cá nhân để che mắt, mới lấy cánh cửa vô hạn của trong lều.
“Hệ thống, thể yêu cầu những nhiệm vụ nhận nhiệm vụ phá hoại dừng tay ?”
Lâm Sơ lâu liên lạc với Hệ thống, nhưng mở miệng hỏi ngay một vấn đề hóc búa.
Cô thậm chí còn hỏi liệu sự việc do Hệ thống giật dây .
[...]
Tiếng dòng điện đặc trưng của Hệ thống vang lên, nhưng lâu vẫn câu trả lời.
Lâu đến mức Lâm Sơ tưởng rằng Hệ thống sẽ hồi đáp, cuối cùng nó cũng lên tiếng.
[Xin ký chủ, quyền hạn đủ, Hệ thống thể can thiệp.]
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Nếu ba mươi ngày, nhiệm vụ thuyết phục hợp tác của thất bại, nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo sẽ là gì?”
[Phá hủy 10 công trình trọng yếu của thế giới hiện tại.]
Lần đến lượt Lâm Sơ cạn lời.
Quả nhiên cô đoán đúng.
“Cách thiết lập nhiệm vụ của các vô hình trung tăng thêm độ khó cực lớn cho chúng .”
[Xin ký chủ, nhiệm vụ do Hệ thống chủ thiết lập, Hệ thống quyền can thiệp.]
“Vừa đ.ấ.m xoa, rốt cuộc là thiên tài nào nghĩ cái ý tưởng ?”
[Ký chủ, .]
Lâm Sơ: “...”
Cuối cùng, một hồi đấu tranh lý lẽ của Lâm Sơ, cô moi từ Hệ thống một món bồi thường mạnh mẽ nhất từ đến nay.
[Vật phẩm: Thẻ Nhập Vai.
Độ hiếm: S.
Mô tả vật phẩm: Có thể thế một đối tượng chỉ định trong vòng 24 giờ. Trong 24 giờ , bạn thể sử dụng bộ quyền lực và năng lực của đối tượng đó. Đối tượng chỉ định sẽ rơi trạng thái ngủ say , tất cả sẽ mặc định sử dụng chính là đối tượng đó.
Sau 24 giờ, đối tượng chỉ định sẽ thêm ký ức trong thời gian thế, đồng thời sẽ tự hợp lý hóa các hành vi trong lúc đó. Xin sử dụng cứ yên tâm tận hưởng 24 giờ cosplay .
Số sử dụng: 1 . Không thể tái chế.]
Dù phần mô tả vật phẩm vẻ trộn thứ gì đó kỳ quái, nhưng mắt Lâm Sơ sáng rực lên, mặc cho Hệ thống cố tình nhắm cô khi thêm hạn chế thể tái chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-504.html.]
dù chỉ thể sử dụng một , đây cũng là một món đồ cực .
Nó thể xem như một sự bồi thường nhắm nhiệm vụ hiện tại.
Nếu cuối cùng cô thể thuyết phục Phùng Kinh Luân và Phùng Kinh Vĩ, cô thể dùng tấm thẻ để thế một trong hai họ, tham dự hội nghị cầu.
khi Lâm Sơ lấy một xấp thư dày cộp từ hộp thư, cô nghĩ lẽ thể để dành đạo cụ cho ."
"Lâm Sơ bay trực thăng tới lui, giúp Phùng Kinh Vĩ giải cứu nhóm ở thành phố ngầm nên mất ít sức lực.
Sau khi xác định hộp thư chứa đúng thứ cần, cô liền gửi tin nhắn cảm ơn Cận Mặc, phòng tắm ngâm trong làn nước ấm. Tắm rửa xong xuôi, cô một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, thoải mái và ghế sô pha ở phòng sinh hoạt chung.
Làn nước ấm gột hết thảy mỏi mệt , nhưng chẳng thể rửa trôi cảm giác chán ghét và rã rời đang dần nhen nhóm trong lòng cô.
Hồi còn ở thế giới thực vật, cô cảm thấy khó chịu với cái thói ăn cướp la làng của hệ thống. Cơn chán ghét dâng lên quá mãnh liệt và đột ngột khiến cô ngần ngại chi ngay 1000 điểm để khóa chức năng suy nghĩ của nó.
Mà , sự chán ghét đối với hệ thống và cảm giác mỏi mệt với những nhiệm vụ đẩy lên một tầm cao mới khi cô tình hình thực tế.
Hệ thống chủ chẳng khác nào một kẻ bề cao ngạo, còn những thế giới nhiệm vụ chỉ là những bãi thử nghiệm sự khống chế của nó.
Nó dùng tư thái cao nhất, ngạo mạn xuống những bãi thử nghiệm .
Nó đùa giỡn với các thế giới nhiệm vụ trong lòng bàn tay, để đạt mục đích, nó sẵn sàng dùng chính sách cây gậy và củ cà rốt, nếu dỗ ngọt thì tiếp tục vung gậy.
Mạng trong mắt nó, lẽ chỉ là thứ rẻ mạt nhất.
Ngay cả những nhiệm vụ như họ, trong mắt nó, cũng chỉ là một lũ trâu ngựa thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Mà trâu ngựa thì lấy tư cách gì để cảm xúc chứ?
Lâm Sơ đưa tay che mắt, cố nén sự chán ghét tột độ hiếm khi xuất hiện trong đáy mắt .
Nằm vật sô pha một lúc lâu, cuối cùng cũng xua cơn mệt mỏi rã rời, Lâm Sơ lúc mới lấy xấp thư nhận từ hộp thư .
Cô kỹ từng lá một.
Đọc xong lá thư cuối cùng, cô buông tay để nó rơi xuống, cả lười biếng ườn ghế sô pha, mắt vô định lên trần nhà thở dài một .
Cô phần nào hiểu tại thế giới mưa axit thái độ như với hệ thống.
Công nghệ ở thế giới quá phát triển.
Đó chính là khởi nguồn của vấn đề.
Lâm Sơ lấy một tờ giấy, tóm tắt tình hình của thế giới mưa axit bỏ phong bì, gửi cho Cận Mặc.
Ba ngày tiếp theo, Lâm Sơ và Bàng Soái dường như em Phùng Kinh Vĩ và Phùng Kinh Luân lãng quên.
Không ai đến quản họ, cũng ai gọi họ họp.
Cứ như thể họ chỉ là hai vị khách lữ hành đến ở trọ, đến lúc sẽ tự động rời .
Còn em nhà họ Phùng là chủ khách sạn, chỉ cung cấp chỗ ở, ngoài hề quan tâm hỏi han gì thêm.
Lâm Sơ , chuyện hề gió êm sóng lặng như vẻ bề ngoài.