Dù gã cố ý nhỏ, nhưng trong cầu thang yên tĩnh trống trải , âm thanh vẫn truyền đến tai ba Lâm Sơ một cách rõ mồn một.
Gã dứt lời, ngay lập tức tiếng sột soạt vang lên từ tầng 1. Có bước lối thoát hiểm.
Cửa thoát hiểm đóng . Người đàn ông ở tầng dường như cũng bạo dạn hơn, gã tiếp tục .
“Bà xã, lên lầu xem an , em với con cứ ở đây nghỉ một lát nhé.”
“Anh nhanh , con em mệt lả . Nếu an thì chúng nghỉ tạm ở đây luôn.”
Người đàn ông 'ừ' một tiếng, ngay đó, cả ba thấy tiếng bước chân của gã đang lên lầu.
Vu Hồng Phi Lâm Sơ, dùng khẩu hình hỏi ý xem nên gì, rõ ràng coi cô là chỉ huy của cả nhóm.
Lâm Sơ lắc đầu, chỉ xuống chân, hiệu cho cứ yên tại chỗ chờ đợi.
Cửa thoát hiểm của họ mở, bây giờ đóng cũng sẽ gây tiếng động, chẳng khác nào lạy ông ở bụi .
Chi bằng cứ đàng hoàng đây chờ. Dù với thực lực của cả ba, trong cái thời buổi cũng khó mà chịu thiệt .
Nếu đối phương là điều, họ chỉ cần lên tiếng chào hỏi là . Còn nếu kẻ đó cố tình gây sự, Lâm Sơ cũng chẳng ngại xảy xung đột trực diện.
Nghe vẻ đó là một gia đình ba . Tổ hợp như thường nhiều sức uy hiếp, nên cô cũng lo họ sẽ gây khó dễ gì."
"Người đàn ông lầu rón rén bước lên từng bậc thang.
Không gian khép kín của cầu thang bộ khuếch đại âm thanh, khiến ba Lâm Sơ thể rõ mồn một từng bước chân của gã.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân đều đặn ngày một gần, như gõ thẳng lồng n.g.ự.c ba .
Vu Hồng Phi thủ sẵn tư thế, chuẩn đối mặt với .
Thế nhưng, tiếng bước chân đột ngột dừng ở tầng hai.
Sau một tràng tiếng sột soạt, cả ba bỗng thấy tiếng nước chảy róc rách rõ ràng.
Cảnh tượng khó đỡ khiến cả ba chỉ trơ mắt .
Trịnh Tử Ngọc vốn da mặt mỏng, thấy tiếng động nhạy cảm , mặt bất giác nóng bừng, hai má ửng hồng vì hổ.
Vu Hồng Phi cũng gãi đầu bối rối, tài nào đoán gã đang ý định gì.
Một lát , tiếng nước tắt hẳn, đó là những âm thanh sột soạt.
Tiếp đó, tiếng bước chân “cộp, cộp, cộp” vang lên.
Ngay khi ba tập trung cảnh giác, đinh ninh rằng gã sẽ lên thẳng đây, thì tiếng bước chân mỗi lúc một xa dần.
Gã xuống ư?
Vu Hồng Phi đầu , ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Cái gọi là “lên xem an ” của gã, chỉ xem đến tầng hai thôi ?
Cả ba đều cạn lời.
Chẳng bao lâu , họ thấy tiếng đàn ông về tầng một, với vợ đang chờ ở đó:
“Anh xem lầu , an lắm, con zombie nào . Em cứ yên tâm cho con ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-49.html.]
Lâm Sơ và hai nán thêm nữa.
Sau cái gật đầu của Lâm Sơ, cả ba tiếp tục di chuyển, vẫn là Vu Hồng Phi dẫn đầu, Lâm Sơ bọc hậu, rời khỏi tầng ba.
Lúc cánh cửa thoát hiểm đóng , một tiếng “cạch” vẫn vang lên thể tránh khỏi.
Từ lầu vọng lên cuộc đối thoại phần hoảng hốt.
“Chồng ơi, gì ? Trên lầu tiếng động.”
“Anh chắc là kỹ đó an ?”
Giọng đàn ông tuy lắp bắp nhưng xen lẫn chút mất kiên nhẫn.
“Chắc chắn mà, xem , lầu chẳng gì hết, một cái bóng thở cũng . Tuyệt đối …”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
….
Hai vợ chồng đang khoanh chân đối mặt mấy miếng giẻ rách trải đất.
Dáng họ còng xuống, trông chừng năm, sáu mươi tuổi. Quần áo tuy sạch sẽ nhưng cũng khá tươm tất, giống những lang thang nay đây mai đó.
Bên cạnh hai vợ chồng là một tấm chăn sạch sẽ, đó một bé chừng mười mấy tuổi đang ngủ.
Người đàn ông tựa lưng bức tường đối diện với cầu thang.
Khi đang đến hai chữ cuối cùng, gã đột nhiên thấy một chiếc chân thò từ cầu thang.
Gã bất giác nuốt nước bọt ực một tiếng, nhưng miệng vẫn theo quán tính mà buột nốt chữ cuối cùng.
“Không ? Thế tiếng động là gì?”
Người phụ nữ bất giác xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, linh tính mách bảo chuyện chẳng lành.
“Có .”
Lúc câu , gã đàn ông bật dậy, hai mắt trân trân phía vợ .
Nghe thấy hai chữ đó, phụ nữ sợ đến tóc gáy dựng , cũng vội vàng bật dậy khỏi mặt đất.
“Ai đó!”
Thấy cảm xúc của phụ nữ sắp mất kiểm soát, Vu Hồng Phi lập tức lên tiếng.
“Chào chị, chúng từ lầu xuống, chỉ ngang qua thôi, ác ý gì ạ.”
Gã đàn ông ló đầu từ lưng vợ, cả hai thận trọng ba họ. Đứa trẻ đất chỉ khẽ dụi mắt xoay ngủ tiếp.
“Các gì!”
Nương theo ánh trăng lờ mờ hắt từ cửa sổ, Lâm Sơ thể thấy cơ thể phụ nữ đang khẽ run lên, nhưng bà vẫn cố tỏ bình tĩnh, gắng gượng ngẩng đầu họ.
Vu Hồng Phi bà hỏi , bèn lắc lắc bàn tay cầm vũ khí của : “Chúng gì cả, chỉ ngang qua để ngoài thôi.”
Người phụ nữ họ với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Ánh mắt gã đàn ông phía bà đảo một vòng, từ cây dùi cui trong tay Vu Hồng Phi, lướt qua con d.a.o phay của Trịnh Tử Ngọc, dừng cây gậy xương trắng ởn trong tay Lâm Sơ, gã âm thầm nuốt nước bọt.
Gã giật giật vạt áo vợ, thì thầm: “Bà nó ơi… Đừng hỏi nữa, cứ để họ .”