Lưu Siêu Nam thấy lời Lâm Sơ lý, nhưng cô nhanh chóng một thắc mắc mới: “Cận Mặc chi điểm thưởng gì cơ?”
Thành Hạo bên cạnh chỉ lắc đầu thở dài, tiếc hận vì năng lực đủ, đến lượt quá muộn nên kiếm món hời .
Trong khi đó, Mã Chí Xa khi nhận mẩu giấy nhắc nhở từ Lâm Sơ và Lưu Siêu Nam, mặt mày liền đăm chiêu, đưa tờ giấy cho các đồng đội của xem qua.
Ngay lập tức, cau mày từ một tăng lên thành bốn.
“Anh Mã, chúng …”
“Phải nhất trí.” Mã Chí Xa cau mày, giọng đanh .
“Hôm qua mới nhờ vả Cận Mặc, hôm nay nếu chúng vì chịu nổi chút cám dỗ mà hành động khác , chúng sẽ mất cơ hội hợp tác với .”
Ông dứt lời, một thành viên trong đội lên tiếng: “Biết đội họ thể thống nhất ý kiến trong vòng thì ? Vậy thì chúng chẳng cần hợp tác với họ mà vẫn cơ hội.”
Mã Chí Xa , chỉ liếc nọ một cái: “Chúng cần quan tâm khác, cứ lo việc của hẵng tính.”
Chỉ khi tự , mới cơ hội cho những bước tiếp theo.
Thời gian Dương Kiến Mộc ở trong đó nhanh hơn cả Lâm Sơ và Lưu Siêu Nam. Thấy bước thở phào một đầy nặng nhọc, Lâm Sơ khỏi liếc thêm vài .
Cận Mặc vốn đang tựa bức tường cạnh cửa, thấy tiếng động của Dương Kiến Mộc, thẳng dậy, ánh mắt lướt một vòng đ.á.n.h giá đồng đội.
“Anh Mặc, đến lượt .”
Dương Kiến Mộc im lặng một lúc lâu, giờ đột nhiên cất tiếng, chất giọng khàn đặc đến mức khiến cảm thấy xa lạ. Chính cũng giật vì giọng của , vội hắng giọng mấy cái.
Cận Mặc nhiều, chỉ vỗ nhẹ lên vai cất bước .
Thời gian Cận Mặc ở bên trong cũng tương đương với Dương Kiến Mộc. Cuối cùng là Thành Hạo.
Cậu nhóc ngược là chậm nhất. Theo lời thì vì lo cạm bẫy nên chỉ riêng việc dò đường tốn ít thời gian.
“Trong đó tối om, chẳng lấy một tia sáng. Mọi đấy, em sợ tối mà.”
Nghe giọng điệu phần hờn dỗi của Thành Hạo, Lâm Sơ chủ động bước đến vỗ nhẹ lưng : “Không , ngoài .”
Ngay khi cô dứt lời, chiếc túi áo vốn trống của cô chợt trĩu xuống. Lâm Sơ rụt tay về, trở cạnh Lưu Siêu Nam.
Sau Thành Hạo là đội bốn của Mã Chí Xa.
Không Mã Chí Xa dùng cách gì, mà ai nấy khi bước đều mang ánh mắt kiên định như thể sắp một việc trọng đại.
Bốn của Mã Chí Xa cũng nhanh. Cuộc thảo luận lúc nãy của họ lọt tai một , và cũng dần đoán thông tin mấu chốt của vòng thứ sáu.
Trong phút chốc, lòng bắt đầu d.a.o động.
Trước khi , Cynthia mỉm với Lâm Sơ.
Khi ngoài, cô cau mày, vẻ tình nguyện lắm mà tìm đến Denis.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-460.html.]
Rất nhanh, bốn lẻ tụ với .
Mỗi 10 phút, tổng cộng 19 ở đây (xin , lúc tính nhầm, tính và là 19 ). Nếu ai cũng dùng hết 10 phút, vòng thứ sáu sẽ cần tổng cộng 190 phút để kết thúc.
Đương nhiên, đó là tính 30 giây đếm ngược khi mỗi bước .
May là đội của Lâm Sơ tiết kiệm ít thời gian, đội của Mã Chí Xa cũng mất quá lâu.
Những thuộc các đội khác thì gần như ai cũng ở trong đó lâu, hầu như dùng cạn kiệt thời gian mới chịu ngoài. Rất nhiều khi bước đều chau mày nhăn trán, tựa như gặp bài toán khó nhất thế kỷ.
Người ngoài chuyện mà ngang qua, khi tưởng họ tham gia một cuộc thi Olympic nào đó.
Cuối cùng, vòng thử thách thứ sáu kết thúc 155 phút.
Bài toán trắc nghiệm kéo dài hơn hai tiếng rưỡi , rốt cuộc sẽ cho kết quả thế nào?
Lâm Sơ nhẹ nhàng thở một , khắp những gương mặt trong đại sảnh.
[Ây da da, thật là một vòng thử thách đáng kinh ngạc. Nhìn thấy vò đầu bứt tai, do dự quyết, đây còn hận thể nhảy giúp các ngươi lựa chọn đấy.]
[Tèn ten ten! Và đây, chúng hãy cùng công bố kết quả của vòng thử thách thứ sáu nào!]"
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
"Tất cả ở đây bất giác đều thẳng lưng.
Vẻ căng thẳng và phấn khích thể che giấu hiện rõ gương mặt vài .
Nếu để ý kỹ, thể thấy vài đang cố tình giữ cách với đồng đội bên cạnh, trông vẻ lo sợ khi kết quả công bố, cảm xúc của họ sẽ bùng nổ và vạ lây sang .
*Giọng của dẫn chương trình vang lên, mang theo ý trêu chọc:* “Các ngươi kết quả của đội nào đây?”
“Không sẽ công bố theo thứ tự ?” Lưu Siêu Nam chút bồn chồn, khẽ kéo vạt áo của Lâm Sơ.
*Giọng khẩy:* “Ây da, đừng cứng nhắc như chứ, nếu đề xuất ý kiến hơn, chúng cũng thể phá lệ một .”
“Công bố kết quả của đội chúng .”
Một giọng nữ bình tĩnh vang lên. Mọi đồng loạt về phía phát âm thanh, chỉ thấy Sylvie mặt đổi sắc, điềm tĩnh lạ thường. Đứng cạnh cô là Thêm Kéo, cô nàng tóc xù với vẻ mặt rầu rĩ.
Đồng đội của họ, gã trai tóc vàng, cách xa hai một . Hắn đang c.ắ.n chặt môi, ngẩng đầu chằm chằm nơi phát giọng của dẫn chương trình, dáng vẻ cực kỳ căng thẳng.
“Được thôi, cuối cùng cũng xung phong . Ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
“Để xem nào, ngươi thuộc đội Sáu nhỉ. Thành viên Gail của đội ngươi chọn nút màu đen, Thêm Kéo cũng chọn... nút màu đen.”
Người dẫn chương trình đến kết quả của thứ hai, gã trai tóc vàng tên Gail gầm lên: “Không thể nào!”
*Giọng trở nên thé lên, đầy bực tức:* “Im lặng! IM LẶNG! Ta đây đường đường là dẫn chương trình của Cuộc Đua Tinh Anh, cần dối hả! Cái thứ tôn trọng uy quyền nhà ngươi! Ngươi dọa sợ đấy, đúng là đáng ghét!”
Dứt lời, liền thấy vài luồng điện màu xanh lam đột nhiên lóe lên Gail. Cơ thể giật lên bần bật, đó ngã thẳng đơ xuống đất.
Khi luồng điện biến mất, chỉ thấy khói trắng lượn lờ bốc từ tai, mũi và miệng của .
Người gần đó vội tiến lên kiểm tra thở.