Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:30:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô lập tức bày tỏ lòng cảm ơn với Lâm Sơ.

Trong những ngày Tạ Du dưỡng thương, Lâm Sơ nhận thêm nhiệm vụ nào khác ở căn cứ Tây Nam mà mỗi ngày đều đến phòng bệnh trò chuyện cùng cô.

Thực , phần lớn thời gian họ đều im lặng. Cả hai đều nhiều, chỉ đơn giản là lặng lẽ ở bên cạnh .

Đến ngày thứ năm, chân trái của Tạ Du mọc dài đến mắt cá, chỉ một chút nữa là thể mọc bàn chân.

“Thuốc tăng trưởng thật đấy.”

Theo lời Tạ Du, loại t.h.u.ố.c trong cửa hàng ẩn của cô chỉ bán với giá 100 điểm tích lũy một viên. Đối với những nhiệm vụ đến thế giới cấp S như họ, mức giá hề đắt đỏ.

Lâm Sơ t.h.u.ố.c chữa trị hơn, nên cũng nhờ Tạ Du mua giúp.

Ngay lúc cô giúp Tạ Du kéo góc chăn, chuẩn rời , một mẩu giấy từ bên cạnh gối rơi xuống.

Tạ Du chút căng thẳng, bật dậy, theo bản năng định vươn tay nhặt.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Lâm Sơ thấy vội ngăn : “Cậu đừng cử động, để nhặt giúp.”

Khi nhặt mẩu giấy lên, Lâm Sơ vốn định kỹ, dù đây cũng là chuyện riêng tư của Tạ Du.

khi cầm nó lên, cô phát hiện, đây là một tấm ảnh cháy sém, ố vàng và rách nát, dán bằng băng dính trong suốt.

Gương mặt trong ảnh nhòe , Lâm Sơ chỉ thể lờ mờ nhận đó là ảnh chụp chung của một gia đình ba .

Cô trả tấm ảnh cho Tạ Du. Cô lập tức nhận lấy, nâng niu trong lòng bàn tay hồi lâu mới cẩn thận đặt gối.

Thấy Tạ Du trân trọng tấm ảnh đến , Lâm Sơ đắn đo một lúc hỏi: “Đây là…”

Nghe câu hỏi của cô, mặt Tạ Du thoáng hiện một nụ .

Nụ giống những nụ lạnh lùng đây, mà mang theo vài phần ấm áp.

“Đây là chồng và con , ảnh chụp chung của gia đình chúng . Hồi mới thế giới tận thế, chỉ mang theo duy nhất tấm ảnh , đáng tiếc là lúc chạy trốn khỏi nhà máy, nó cháy hỏng.”

“Cũng bây giờ họ thế nào .”

Nói đến đây, nụ mặt Tạ Du dần tắt.

Lâm Sơ , mím môi, đề nghị: “Có lẽ cách giúp khôi phục tấm ảnh. Cậu giao nó cho thử ?”

Cùng ngày hôm đó, Lâm Sơ mang theo tấm ảnh rách nát của Tạ Du trở về nơi ở của .

Sau khi dùng năng lực đặc biệt của giúp Tạ Du phục hồi tấm ảnh, cô gương mặt quen thuộc đang nép Tạ Du trong ảnh, khẽ sững ."

"Người đàn ông đang nép Tạ Du trong tấm ảnh chính là Vương Duệ, đội trưởng đội trị an của căn cứ Sườn Đồi Nhỏ mà cô từng gặp ở thế giới Hồng Úng.

Gương mặt quen thuộc trong ảnh vài mảng ký ức chợt ùa về trong tâm trí Lâm Sơ.

Cô nhớ lúc đó Vương Duệ dường như nhắc đến việc vợ đột nhiên biến mất thềm tận thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-393.html.]

Khi , cô mơ hồ cảm thấy chuyện liên quan đến hệ thống, nhưng ngờ một vòng lớn, cô gặp vợ của Vương Duệ ở chính nơi .

Lúc Tạ Du vươn tay nhận tấm ảnh phục hồi nguyên vẹn từ Lâm Sơ, gương mặt cô ngập tràn niềm vui sướng thể che giấu.

“Lâm Sơ, thật sự cảm ơn nhiều, …”

Cô ngập ngừng một lát, lấy một vật gấp vuông vắn.

“Đây là một chiếc áo mưa chống phân hủy sinh học, xem như là tấm lòng của .”

Chiếc áo mưa dúi tay Lâm Sơ, cô nghĩ đến những chuyện sắp , liền từ chối mà cầm lấy tìm một chỗ xuống.

Lúc , Tạ Du như ôm một báu vật, cẩn thận mân mê tấm ảnh lành lặn trong tay, dịu dàng vuốt ve hai gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ.

lúc đó, cô thấy giọng của Lâm Sơ vang lên cách đó xa: “Tạ Du, bao nhiêu về hệ thống và các thế giới nhiệm vụ?”

“Hay đúng hơn, nghĩ mối quan hệ giữa hệ thống và các thế giới nhiệm vụ là gì?”

Nghe câu hỏi của cô, niềm vui trong mắt Tạ Du dần phai nhạt. Cô áp tấm ảnh lồng ngực, cúi mắt im lặng vài giây chậm rãi lên tiếng: “Hệ thống gây tận thế ở các thế giới nhiệm vụ.”

Lâm Sơ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với nhận định của Tạ Du, chỉ là…

“Cậu thấy lạ ? Nếu hệ thống cố tình gây tận thế, tại thả chúng những thế giới đó?”

Tạ Du trả lời ngay mà thẳng mắt cô: “Cậu thông minh như , trong lòng hẳn đáp án .”

Chung sống nhiều ngày, họ là những cực kỳ giống , nên dễ dàng đoán suy nghĩ thật sự của đối phương.

Lâm Sơ gật đầu: “ đúng là vài suy đoán.”

Cô dừng một chút tiếp: “Theo , hệ thống phái chúng đó, là bởi vì những thế giới nhiệm vụ , trong mắt chúng, chỉ là những phòng thí nghiệm nối tiếp .”

“Trước các thế giới cấp S, thứ chúng đều là những sản vật đặc trưng của từng thế giới.”

“Lý do chúng yêu cầu nhiệm vụ ngừng cung cấp những sản vật đó, đoán là vì bản hệ thống những hạn chế nhất định.”

“Có lẽ chúng giới hạn bởi điều kiện tồn tại, hoặc một tình huống đặc biệt nào đó khiến chúng thể trực tiếp đến thế giới nhiệm vụ. Vì , chúng chỉ thể ngừng kéo con hệ thống, biến họ thành nhiệm vụ để giúp chúng thu thập sản vật đặc trưng.”

“Chúng bắt chúng thu thập đủ loại sản vật, chẳng qua là để ghi dữ liệu thí nghiệm, kiểm tra và đo lường các mẫu vật của chúng mà thôi.”

Lời Lâm Sơ dứt, vẻ mặt Tạ Du cũng gì kinh ngạc, rõ ràng những điều Lâm Sơ cũng chính là suy nghĩ trong lòng cô.

Lâm Sơ tiếp: “Đây là thế giới cấp S đầu tiên của , lượng mẫu vật quan sát đủ nhiều, nhưng dựa những gì thấy ở thế giới , hệ thống dường như đang kiến tạo một phòng thí nghiệm khổng lồ.”

“Chúng dùng nhà máy cội nguồn để ngừng tạo các nhân tố đột biến, khiến thực vật và côn trùng biến dị, để những nhiệm vụ như chúng mang đến hy vọng cho nhân loại. Chúng chứng kiến con đối đầu với những sinh vật đột biến đó.”

“Con và các sinh vật đột biến đấu tranh đến lưỡng bại câu thương, lẽ là kết quả mà chúng mong nhất. Sự kháng cự ngoan cường của con sẽ khiến chúng phấn khích, bởi vì chúng hy vọng thể thu những thứ mới mẻ từ cuộc chiến của hai bên.”

“Còn nhà máy cội nguồn vốn dĩ do chúng sắp đặt, nhưng bắt chúng điều tra, cũng giống như các thế giới , là vì chúng cần kiểm tra mẫu vật thí nghiệm, cần những liệu mới nhất để cơ sở cho lý thuyết của .”

 

Loading...