Mã Nham đột nhiên xâu chuỗi hết những mấu chốt.
Lâm Sơ gì, chỉ từ từ kéo khẩu trang mặt xuống.
Mã Nham chợt hiểu tại cảm giác quen thuộc đến thế.
Hắn một tiếng, m.á.u trong cổ họng sặc cho ho sặc sụa, nhưng vẫn cố một cách đứt quãng.
“Khụ… Lại là cô, pháp y Lâm, chúng … gặp .”
“Pháp y Lâm, cô… khụ khụ… cũng phạm tội .”
Lâm Sơ để tâm đến lời , chỉ hỏi một câu.
Sau khi câu trả lời, hai tay Lâm Sơ đặt lên hai bên thái dương của , vặn một cái.
Khi Vu Hồng Phi đến gần, chỉ kịp thấy một tiếng “răng rắc” giòn tan.
Trên mặt đất, cả năm đó đều tắt thở."
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
"Trên đường trở về, cả hai đều im lặng, bầu khí phần trầm lắng.
Tiện đường, Vu Hồng Phi xử lý gọn hai con zombie lạc đưa cho Lâm Sơ vật liệu giải phẫu.
Lâm Sơ bèn thuận tay cất chúng gian của .
Mãi cho đến khi qua con đường lớn ngăn cách hai khu nhà, Lâm Sơ mới đột ngột lên tiếng.
“Anh xem... tại chúng ném cái chốn tận thế ?”
Trước câu hỏi đột ngột của Lâm Sơ, Vu Hồng Phi sững đưa tay lên gãi đầu.
“Chuyện ... Chắc là do xui xẻo thôi.”
Xui xẻo?
Nghe cái cớ , Lâm Sơ nghiêng đầu một cái thầm giễu trong lòng.
Xui xẻo ? là xui tận mạng thật.
Thế nhưng, câu của Mã Nham lúc khiến cô tài nào ngừng suy nghĩ.
Tại phản ứng đầu tiên của là cho rằng cô “cũng” phạm tội?
“Vu Hồng Phi, ở thế giới cũ, là như thế nào?”
Nghe Lâm Sơ hỏi chuyện riêng, Vu Hồng Phi ngượng ngùng: “ á, chỉ là một lính bình thường, từng nhận vài tấm huy chương thôi.”
“Vậy ... từng phạm tội ?”
Câu hỏi của Lâm Sơ khiến Vu Hồng Phi vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-38.html.]
“Sao dám chứ, quân nhân mà phạm tội là khai trừ ngay.”
Cũng , một dù ở trong thế giới tận thế vẫn bất giác bảo vệ kẻ yếu thì lấy lý do gì để phạm tội chứ.
Lâm Sơ thấy chân thành, rằng khả năng cao là dối. Cứ như , manh mối đứt đoạn.
Cô khỏi thầm thở dài.
Mục tiêu hàng đầu bây giờ là sống sót, còn những chuyện khác, đành một bước tính một bước .
Khi đến cửa tòa nhà 6, Lâm Sơ chỉ cho Vu Hồng Phi vị trí nơi trú ẩn của .
“Sau g.i.ế.c zombie thì cứ đến đây tìm , chúng giao dịch theo cách thống nhất.”
Vu Hồng Phi gật đầu đồng ý.
Thấy đề cập đến, Lâm Sơ đành chủ động nhắc.
“Về cái gian...”
“Đám của Mã Nham là do cô giải quyết, mạng của cũng là cô cứu, cái gian đó cô cứ giữ lấy . sẽ coi như từng chuyện .”
Ngừng một lát, bồi thêm một câu: “Cô yên tâm, nhất định sẽ ngoài .”
Lâm Sơ tin sẽ giữ lời, bởi quân nhân vốn trọng danh dự và lời hứa.
Hai chào tạm biệt ở cổng. Sau khi Vu Hồng Phi xa, Lâm Sơ mới về nơi trú ẩn của .
Vừa ngang qua cửa phòng Trịnh Tử Ngọc, cánh cửa bỗng “két” một tiếng mở .
Trịnh Tử Ngọc hé cánh cửa chống trộm, chỉ ló mỗi cái đầu dò xét. Thấy chỉ Lâm Sơ, cô mới dám thẳng bước ngoài.
Lúc khi , Lâm Sơ để một mẩu giấy, nhờ cô giúp che giấu dấu vết ngoài.
Trịnh Tử Ngọc cũng quan sát qua mắt mèo, Lâm Sơ theo dõi đám do bên cử tới. Cô theo lời Lâm Sơ dặn, giúp cô xóa dấu vết, nhưng dám theo vì sợ vướng chân, chỉ thể ở trong phòng thấp thỏm chờ đợi.
Quả nhiên một lúc , đám mò đến kiểm tra dấu chân. Chúng lùng sục một vòng quanh đây nhưng tìm thấy ai, bèn tức tối c.h.ử.i đổng một trận mới bỏ về.
Thấy bọn chúng từ lâu mà vẫn thấy Lâm Sơ , lòng Trịnh Tử Ngọc nguội lạnh một nửa.
Cùng là phụ nữ, Lâm Sơ thì xông pha ngoài , còn chỉ trốn trong nơi trú ẩn an , cô càng nghĩ càng thấy tủi hổ. Đang lúc cô định cầm vũ khí ngoài tìm thì thấy tiếng động bên ngoài.
Cô vội vàng ghé mắt mèo thì thấy Lâm Sơ trở về, lúc mới mừng rỡ mở cửa.
“ theo lời cô dặn, xóa hết dấu chân của cô .”
Trịnh Tử Ngọc dứt lời chú ý đến vết m.á.u Lâm Sơ.
“Lâm Sơ, cô thương ?”