Một như , rơi tay đám của Mã Nham, còn chúng gọi là “tên lính quèn”?
Nghe câu hỏi của Lâm Sơ, Vu Hồng Phi theo phản xạ đưa tay gãi đầu, nhưng tay cử động mới nhớ vẫn còn trói.
Anh bất đắc dĩ thở dài: “Sáng nay Mã Nham dẫn phá cửa khắp nơi, thương mấy mới đến, chỉ tình cờ ngang qua thôi.”
"Nghe Vu Hồng Phi kể xong, Lâm Sơ hiểu vấn đề.
Vốn là quân nhân, bản năng xả bảo vệ kẻ yếu gần như ăn sâu m.á.u tủy của . Đến lúc kịp nhận thì chuyện , đắc tội với bọn Mã Nham.
Bên đông , là đối đầu trực diện, Vu Hồng Phi dù lợi hại đến mấy cũng hai tay khó địch bốn chân.
Tính cách của , nếu đặt ở thời thái bình thịnh thế, thì dĩ nhiên là một đúng nghĩa. giữa thời mạt thế ăn tươi nuốt sống , kiểu như chỉ chịu thiệt.
Mỗi đều nguyên tắc sống của riêng , Lâm Sơ dĩ nhiên xen , chỉ hỏi một câu.
“Vậy những giúp ?”
Vu Hồng Phi cứng họng.
Bọn họ thấy Mã Nham chĩa mũi dùi về phía ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Thấy im lặng, Lâm Sơ thừa sức đoán câu trả lời.
Cả hai cứ thế trò chuyện dăm ba câu bâng quơ, phần lớn thời gian là im lặng.
Mã Nham bắt họ chờ lâu, gã nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của cả hai. Vì cách quá xa, Lâm Sơ rõ biểu cảm mặt gã, nhưng qua những hành động vội vã, hấp tấp, cô thể đoán gã đang tức đến sôi máu.
Loáng thoáng tiếng c.h.ử.i rủa truyền đến, Lâm Sơ ghé sát cửa sổ, cẩn thận lắng .
“Mẹ kiếp, thằng nào đóng cửa?”
Lũ zombie đang tràn tòa nhà thấy tiếng c.h.ử.i của gã, lập tức đổi hướng lao tới.
Mã Nham dẫn đầu, vung mã tấu c.h.é.m xối xả bầy zombie xông lên, dường như trút hết cơn giận lên lũ xác sống vô tội mặt. Mấy tên đàn em cũng vội vã vung vũ khí lao .
Lũ tay vốn tàn bạo, hơn chục con zombie xông tới nhanh chóng chúng giải quyết sạch sẽ.
“Thằng nào cuối cùng?”
Mã Nham vác ngang cây mã tấu, quét mắt một vòng qua mấy tên đàn em, mũi đao còn đang nhỏ từng giọt m.á.u đỏ sẫm.
Gã đàn ông ở góc xa nhất nuốt nước bọt ừng ực, giọng run rẩy.
“Là… là .”
Nói xong, thấy cặp lông mày của Mã Nham dựng lên, vội vàng thêm, “ chắc chắn đóng cửa, còn dùng chìa khóa khóa !”
Tên cạnh thấy cũng vội gật đầu lia lịa.
“Đại ca, chứng cho nó, cũng thấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-34.html.]
Lời còn dứt, tầm mắt một màn sương m.á.u che phủ. Máu tươi ấm nóng b.ắ.n hết lên mặt.
Một cái đầu lăn lông lốc đất vài vòng rơi bụi cỏ cách đó xa. Chỉ trong nháy mắt, gã đàn ông chịu trách nhiệm khóa cửa đầu lìa khỏi cổ.
Không một ai dám hó hé thêm lời nào.
Trên tầng, Lâm Sơ và Vu Hồng Phi cũng lặng thinh. Chứng kiến thủ đoạn tàn độc của Mã Nham, cả hai đều bất giác cau mày.
Là một bác sĩ pháp y, Lâm Sơ thấy ít t.h.i t.h.ể đầu. đây là đầu tiên cô tận mắt chứng kiến một cái đầu c.h.é.m lìa.
Khoảnh khắc nó bay vút lên cao rơi bịch xuống đất, tất cả đều đang cho cô thế giới tàn khốc đến nhường nào.
cô sợ, càng chút đồng cảm nào.
Gã đàn ông , từ lúc nhận một kẻ tàn bạo độc ác như Mã Nham đại ca, thì nên sớm nghĩ đến kết cục của . Chỉ tiếc rằng, đời quá nhiều kẻ d.a.o c.h.é.m thì đau.
Cái c.h.ế.t của đồng bọn dường như khiến bốn còn bên cạnh Mã Nham tỉnh táo đôi chút. Chúng gã, bất giác lùi vài bước, mắt trợn trừng.
Lui đến một cách an , kẻ lấy hết can đảm hét lên.
“Anh cái gì ? Thằng Mãn sai thì cũng tội đến mức c.h.ế.t chứ?”
“Không tìm con đàn bà thì cũng đừng trút giận lên em!”
Mã Nham khẩy một cái. Gã lập tức mặt , dám gì thêm.
Bọn chúng lính mới, những kẻ thể sống sót trong tận thế vô tận đều dạng tầm thường. Màn như một hồi chuông cảnh tỉnh giáng mạnh lòng cả bọn. đối mặt với một Mã Nham mạnh hung bạo, dù cả bọn hợp sức cũng chắc thắng nổi. Hơn nữa, nơi ẩn náu của chúng đều ở cùng một tầng, trừ phi ru rú trong nhà ngoài, nếu ngày nào cũng ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, xé rách mặt mũi với thì chẳng ai lợi.
Zombie cho chúng quá nhiều thời gian để nội chiến. Mùi m.á.u tươi của ba sống trong tòa nhà đủ để chúng nhét kẽ răng, thấy động tĩnh bên ngoài, ít zombie từ trong tòa nhà ùa , lao về phía bọn chúng.
Năm một nữa lao cuộc chiến.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Tòa nhà văn phòng thiếu gì ngoài bàn ghế. Lâm Sơ đang một chiếc ghế gaming đệm lưng, chán chường năm bên ngoài c.h.é.m g.i.ế.c với zombie. Chiếc ghế thoải mái, cô thầm tính lát nữa lúc sẽ nhân lúc Vu Hồng Phi để ý mà thu nó gian của .
Dây thừng tay Vu Hồng Phi Lâm Sơ cởi , lúc , chỉ bảo cô ở đây chờ một lát.
Ngay lúc Lâm Sơ đang ngó xung quanh, Vu Hồng Phi tay xách nách mang một đống đồ . Chờ đặt thứ lên chiếc bàn bên cạnh, Lâm Sơ mới nương theo ánh trăng mà rõ.
Một gói hạt dưa, một hũ xí , hai gói khoai tây chiên, và hai chai Coca mát lạnh.
Lâm Sơ bất giác mỉm .
Mấy thứ chỉ là đồ ăn vặt bình thường nhất kệ siêu thị, ngày thường cô cũng ít khi nhớ mua, nhưng giờ đây chúng trở thành của hiếm. Hơn nữa, hiện tại cô chẳng thứ gì trong đó.
Vậy mà Vu Hồng Phi sẵn lòng lấy để đãi cô.
Điều cũng cho thấy, nơi ẩn náu của ở ngay trong tòa nhà , và nó ảnh hưởng khi Mã Nham nổi điên đập phá cửa khắp nơi hôm nay.
Vu Hồng Phi thấy Lâm Sơ , bèn nhe hàm răng trắng bóng với cô, xác nhận suy đoán của cô.
“Căn cứ của ở ngay trong tòa nhà . kích hoạt cửa chống trộm, Mã Nham tuy phá hỏng cửa nhưng ảnh hưởng gì.”