Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:28:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù Lâm Sơ khá dị ứng với cái mùi , nhưng để chuyến suôn sẻ, ngay khi khỏi tầm mắt của ở khu nhà xưởng, cô liền bôi một ít nước đen lên ống quần . Đương nhiên, để chắc ăn, cô cũng quên xịt thêm một lớp t.h.u.ố.c trừ sâu, tạo thành một lớp bảo vệ kép.
Thứ mùi hăng nồng xộc thẳng lên óc khiến khứu giác vốn nhạy bén hơn khi cải tạo của cô tra tấn ít. may mắn là lớp bảo vệ kép xem thực sự hiệu quả. Cô ròng rã cả một ngày, băng qua bao nhiêu lùm cây bụi cỏ, mà hề con côn trùng nào chủ động mò đến.
Chỉ một , cô vô tình giẫm sập một tổ kiến. Lũ kiến bên trong túa , con nào con nấy to bằng con ruồi ở thế giới cũ của cô. Bị quấy rầy, chúng những bỏ chạy mà còn xúm định “hỏi tội” cô. Kết cục, tất cả đều cô dùng s.ú.n.g nước đen tiêu diệt sạch sẽ.
Cô nhận một điều, côn trùng ở thế giới khi biến dị chỉ kích thước lớn hơn vài mà còn chủ động tấn công con . Ngược , thực vật dường như sẽ giữ trạng thái tĩnh lặng miễn là ai khiêu khích, chúng thể để mặc cho chúng. nếu may chọc giận chúng, chỉ trong vài giây, kẻ đó sẽ tấn công đến chết.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Trên suốt chặng đường, cô gần như thấy bóng dáng một sống sót nào. Theo lời Giang Minh, phần lớn những còn sống sót trong thế giới đều giống như họ, co cụm ở những nơi gần như thực vật để lay lắt qua ngày. Thảm họa qua hơn nửa năm, đa sống đều tìm nơi an cư tạm thời, hiếm ai bên ngoài, vì điều đó cực kỳ nguy hiểm.
Kể cả khi bạn phòng côn trùng biến dị và cố ý hại thực vật, thì rủi ro vẫn luôn rình rập. Tám mươi phần trăm lục địa biến thành một đại dương thực vật, chỉ một hành động vô tình cũng thể chọc giận một loài cây nào đó, và mất mạng chỉ trong chớp mắt.
Ví như Lâm Sơ, cô cứ thế một mạch cho đến khi trời tối. Vốn định tranh thủ lúc còn sức thêm một đoạn nữa, nào ngờ khi trèo xuống từ ngọn một cây bạch dương, cô đáp ngay lên đỉnh của một lùm hoa quế.
Trời tối, tầm hạn chế, cô hề giẫm nát mấy đóa hoa.
Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành ngay khi cô đang vô thức men theo sự dẫn dắt của lùm cây, bước dần mép rìa. Dường như đám hoa quế đang dụ cô thực hiện một cú rơi tự do từ độ cao mười mét. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh rơi từ cao xuống nền xi măng bên , b.ắ.n một vũng chất lỏng đỏ trắng lẫn lộn.
Cùng lúc đó, lá bùa bình an n.g.ự.c cô trừ một sử dụng và rơi trạng thái hồi chiêu.
Ngay khi nhận đang thao túng, một cơn đau âm ỉ nhưng dữ dội ập đến não cô, cơ thể bỗng trở nên rã rời, yếu ớt, dường như sắp mất quyền kiểm soát. Lâm Sơ dám chần chừ, cô lập tức lấy cánh cổng dịch chuyển dùng một tại chỗ và về nơi ẩn náu.
Sau khi xác nhận an và thoát khỏi trạng thái khống chế tinh thần, Lâm Sơ mới cởi bỏ lớp ngụy trang và hỏi hệ thống: “Tại bùa bình an của trừ lượt sử dụng nhưng phát huy tác dụng như bình thường?”
[Thưa ký chủ, chỉ một cây hoa quế.]
Lâm Sơ ngẩn một lúc, nhưng nghĩ kỹ , cô hiểu hệ thống hề qua loa lừa dối . Hoa quế mọc thành từng cụm, và kẻ tấn công cô chỉ một cây. Lá bùa bình an chặn đòn khống chế tinh thần đầu tiên, nhưng khi nó rơi trạng thái hồi chiêu thì bất lực những đợt tấn công liên tiếp đó. May mắn là linh tính nguy hiểm kịp lóe lên trong đầu cô, giống như xé một khe hở nhỏ trong màn khống chế, cho cô một cơ hội thoát . Cũng cảm ơn khả năng khống chế tinh thần của đám hoa quế quá mạnh, nếu cô chẳng thể kịp thời tỉnh táo .
Xem , bên ngoài ban đêm đòi hỏi cẩn thận hơn gấp bội.
Lâm Sơ liếc bản đồ theo dõi trong đầu. Cô xuất phát từ hơn bảy giờ sáng và liên tục đến hơn sáu giờ tối. Trong mười một tiếng đồng hồ ngừng nghỉ, cô hơn sáu mươi cây . Hiện tại, cô còn cách vị trí của Giang Hiện 253 cây nữa. Cứ với tốc độ , hơn bốn ngày nữa cô sẽ đến chỗ . Mà thời gian nhiệm vụ đếm ngược vẫn còn hơn tám ngày.
Thời gian thì dư dả, nhưng cái gã Giang Hiện … dường như cả ngày chỉ lì một chỗ, hề nhúc nhích.
Điều khiến Lâm Sơ khỏi tò mò. Một dù sống ở một nơi nhỏ hẹp đến cũng cần ăn, uống, vệ sinh, ngủ nghỉ. Rất khó để thực hiện tất cả những hành vi đó tại một điểm duy nhất. kể từ khi nhận thông tin vị trí của Giang Hiện, suốt cả ngày hôm nay, dù Lâm Sơ kiểm tra lúc nào, vị trí của vẫn hề đổi dù chỉ một li.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-321.html.]
Việc khiến cô bắt đầu suy đoán về mục đích của nhiệm vụ. Liệu nhiệm vụ tìm Giang Hiện chỉ cần cô thấy đối phương là thành, là cần tiếp xúc với ? Hay là, đang gặp rắc rối và cô cần cứu mới tính là xong?
Tóm , thứ vẫn còn là một ẩn . Để đề phòng những tình huống bất ngờ thể xảy , Lâm Sơ lên kế hoạch sẽ đến thôn Giao Nhạc trong vòng bốn ngày, đó mới tính tiếp.
Trong lúc cô đang phiến đá trong sân nhà để suy nghĩ về chuyện của Giang Hiện, Tiểu Tứ, con vật cô nhốt trong túi cả ngày, cuối cùng cũng tự do. Nó thoăn thoắt chui khỏi túi, tìm đến Tiểu Nhị đang cho gà ăn, nhảy phóc lên vai bé, khoa tay múa chân lia lịa. Trông bộ dạng vẻ như đang kể cho Tiểu Nhị những chuyện xảy bên ngoài.
Chẳng bao lâu , Tiểu Nhị phá lên ha hả.
Lâm Sơ thấy tiếng , tò mò bước gần.
“Tiểu Nhị, các con đang chuyện gì mà vui thế?”
Thấy cô đến, Tiểu Nhị liền mách: “Chủ nhân! Tiểu Tứ với con là hôm nay hai gặp mấy kẻ , và nó cho những kẻ đó một bài học .”
"Nghe , ánh mắt Lâm Sơ sáng lên, vẻ tò mò hiện rõ mặt.
Cô ngước mắt về phía Tiểu Nhị: “Cậu hiểu Tiểu Tứ gì ?”
Bị Lâm Sơ hỏi , Tiểu Nhị ngượng ngùng cúi đầu: “Cũng là hiểu hết ạ, chỉ là nửa đoán nửa mò thôi, nhưng cũng nắm hơn một nửa ý của nó.”
Hiểu một con thú bông lai mèo chuột chuyện, dù chỉ là hơn phân nửa, cũng là quá đỉnh .
Lâm Sơ lập tức hứng thú, sang hỏi Tiểu Tứ: “Tối qua nhóc những gì, kể cho bọn xem nào.”
Tiểu Tứ dường như ấm ức cả ngày, bức bối chịu nổi. Vừa Lâm Sơ cho phép, nó liền lập tức múa may chân tay, hào hứng kể câu chuyện cho cô và Tiểu Nhị.
Để tránh thiên vị, Lâm Sơ bèn thả cả Tiểu Tam từ trong gian , cùng xem Tiểu Tứ “kể chuyện”.
Tiểu Nhị càng xem càng thích thú, còn Lâm Sơ cũng đoán sơ sơ qua những động tác của Tiểu Tứ. Tuy , cuối cùng cô vẫn sang Tiểu Nhị, nhờ phiên dịch cho rõ.
“Chủ nhân, Tiểu Tứ là hôm qua mấy kẻ đáng ghét , nó tức lắm, chỉ lao tẩn cho bọn họ một trận. Sau đó, lúc tối tắt đèn, chỗ của chúng xuất hiện nhiều con bọ khổng lồ chạy cực nhanh.”
“Tiểu Tứ kể rằng đây nó thích bắt loại bọ chơi, nhưng lũ bọ tối qua to quá, một nó đ.á.n.h nên tìm công cụ để đập.”
“Sau đó, nó phát hiện lũ bọ đó c.ắ.n , mà ai chúng chạm cũng đều phản ứng . Thế là nó cố tình lùa một ít bọ khổng lồ phòng của mấy kẻ chủ nhân.”