Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:27:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Sơ đặt chân lên bụi cây, những sợi rễ của cây đa vội vàng thu trở . Cô đầu , phụ nữ mới run rẩy một phần ba quãng đường.

Trời quá tối, nhiều thấy rõ đường mà suýt chút nữa ngã xuống, cuối cùng đều dùng tay bám chặt rễ cây mới vững .

Khi cô đặt chân xuống bụi cây một cách hú vía, cả mềm nhũn như sắp ngất, ngã quỵ xuống đất. Hai tay cô ôm chặt chiếc ba lô, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Sơ bộ dạng của cô ngay, do suy dinh dưỡng kéo dài mất quá nhiều máu, phụ nữ sắp ngất đến nơi, tất cả chỉ đang cố gắng gồng bằng ý chí.

Mình còn cần cô dẫn đến nhà xưởng mà cô để hỏi đường đến thôn Giao Nhạc. Nghĩ , Lâm Sơ liền lấy từ trong ba lô một ống glucose dạng uống mà cô tiện tay lấy ở nhà máy d.ư.ợ.c phẩm đó.

Người phụ nữ ngã sóng soài mặt đất, thần trí chút mơ hồ. Cô c.ắ.n chặt môi, vị m.á.u tanh tràn ngập khoang miệng, như một lời nhắc nhở rằng thể ngất .

tay chân cô nặng trĩu, thậm chí còn sức để nhấc lên. Ngay cả khi thấy gã đàn ông béo đang tiến gần, cô cũng còn chút sức lực nào để né tránh.

Một lát , một vị ngọt lâu nếm lan tỏa trong miệng cô .

Trong phút chốc, cô phân biệt đây là cảm giác thật, chỉ là ảo giác do đầu óc còn tỉnh táo.

Vài phút , ý thức của cô dần trở , vị ngọt trong miệng vẫn còn đó. Cô thấy gã đàn ông béo đang cách đó xa, dường như đang quan sát thứ gì đó.

Người phụ nữ vịn bụi cây, chậm rãi dậy, một tiếng cảm ơn với bóng phía xa.

tên Chu Mưa Thu, ân tình của sẽ ghi nhớ. … nhưng bây giờ gì để trả cho cả. Nếu…” Giọng của cô vang lên trong đêm tối, chút rụt rè, nhưng xen lẫn vài phần liều lĩnh.

Lâm Sơ đầu , giơ ngón trỏ lên đặt bên môi: “Suỵt.” Cùng lúc đó, cô nhẹ nhàng di chuyển về phía phụ nữ.

Chu Mưa Thu chút ngượng ngùng cúi đầu, mấp máy môi: “…”

“Đừng chuyện, .”

Lâm Sơ dứt lời, Chu Mưa Thu cũng thấy tiếng “xào xạc”.

Tiếng động phát từ ngọn cây đa, ngay đỉnh đầu họ.

“Kỳ lạ thật.” Một giọng khàn khàn vọng tai, Lâm Sơ chỉ cảm thấy chút quen tai.

Giây tiếp theo, một luồng sáng đột ngột từ đỉnh đầu chiếu xuống.

“Ha, quả nhiên lầm, hai kìa.”

Dưới ánh đèn ngược sáng, Lâm Sơ cuối cùng cũng rõ dung mạo của đến.

Là cô bé Lolita với cặp răng nanh thả dù cùng lúc với cô buổi trưa.

Điều đáng kinh ngạc là, dù di chuyển một quãng đường dài như , bộ váy Lolita cô bé vẫn giữ vẻ tinh tươm, sạch sẽ.

Khi thấy họ, cô bé Lolita nở một nụ phần u ám: “Hai thế nào mà xuống đây ?”

Thế nhưng, đáp câu hỏi là cách xuống, mà là tiếng hét thất thanh của Chu Mưa Thu: “Không bật đèn pin! Mau tắt đèn ! Tắt ngay!”

Dường như hài lòng với câu trả lời nhận , nụ mặt cô bé Lolita dần tắt. Tay trái nó vòng lưng như đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên nhận hai bên đang hối hả lùi , chỉ trong thoáng chốc thoát khỏi vầng sáng của chiếc đèn pin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-310.html.]

“Chạy mau! Chúng chạy mau lên!”

Chu Mưa Thu kéo tay Lâm Sơ, vẻ mặt đầy khẩn khoản.

uống ống glucose của Lâm Sơ và chút sức lực, nhưng cô thừa thể chạy nhanh .

Lâm Sơ cũng hỏi tại , một tay xốc cô lên, lao thẳng về phía .

Ánh đèn pin của cô bé Lolita lập tức đuổi theo : “Hai chạy cái gì? ăn thịt .”

Giọng chút hờn dỗi, phát từ miệng cô bé, kết hợp với chất giọng khàn khàn đặc biệt quái dị.

Huống hồ, Lâm Sơ từng tận mắt chứng kiến cảnh nó ôm cánh tay của gã đàn ông đầu trọc.

Dựa đôi giày chống trượt, cô chạy những bụi cây mà nhẹ nhàng như đất bằng, nhanh thoát khỏi phạm vi chiếu sáng của chiếc đèn pin.

Thấy ánh đèn còn chiếu nữa, Chu Mưa Thu thở phào một nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, một tiếng hét kinh hãi khản đặc vang lên từ phía lưng họ.

Ngay đó, hàng loạt câu chất vấn khàn khàn vọng đến tai Lâm Sơ.

“Cái gì thế?”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

“Ai đang giả thần giả quỷ ở đó?”

Thứ âm thanh khó , tựa như tiếng móng tay cào lên bảng đen, khiến Lâm Sơ khỏi nhíu mày.

Trong khi đó, Chu Mưa Thu bên cạnh vì thính giác bằng nên phản ứng gì quá lớn, chỉ đầu hỏi cô.

“Cô gái ban nãy hét lên ?”

Nhìn ánh mắt đầy nghi hoặc của cô , Lâm Sơ chợt nghĩ, những lúc, thính giác quá cũng là một loại tra tấn."

"Đi nửa đường, Lâm Sơ ngoái đầu .

Chỉ thấy một bầy sinh vật cỡ chim sẻ, túa như ong vỡ tổ bay về phía Lolita.

Sau đó, cô chẳng còn thấy gì nữa, bởi vì Lolita dường như nhớ lời nhắc nhở ban nãy của Chu Mưa Thu nên tắt đèn pin .

Cứ thế, Lâm Sơ dẫn theo Chu Mưa Thu thêm một tiếng đồng hồ nữa. Sau khi cẩn thận luồn lách qua một lùm cây cao đến hai mươi mét, cuối cùng họ cũng đến một bãi đất hoang mọc đầy cỏ dại.

Nhờ ánh trăng, Lâm Sơ rõ khung cảnh nơi đây.

Cô cũng đoán phần nào lý do tại nhóm của Chu Mưa Thu chọn một nơi như thế để ẩn náu.

Nơi là một vùng ngoại ô hoang vu, tập trung nhiều nhà xưởng gây ô nhiễm nặng mà trong thành phố thể chứa chấp. Để xây dựng nhà xưởng, dọn sạch cây cối và t.h.ả.m thực vật xung quanh, chỉ còn trơ một vùng đất mọc đầy cỏ dại.

Chu Mưa Thu bảo cô rằng, cỏ dại là loài thực vật hiền lành nhất.

Dù chúng cũng biến dị, mọc lên tươi một cách lạ thường, nhưng dù bạn vô tình giẫm nát chúng, chúng cũng sẽ tấn công . Sức sống của chúng vô cùng mãnh liệt, đám cỏ bạn giẫm bẹp xuống, giây thể tự động hồi phục.

Theo lời giới thiệu của Chu Mưa Thu, những đang trú ẩn trong nhà xưởng đa phần đều là hàng xóm trong cùng một khu dân cư.

Loading...