Con bọ trông quen mắt, giống đến tám phần với loại rệp cây mà cô và Tiểu Nhị cùng dùng nước đen tiêu diệt trong nơi ẩn náu cách đây lâu.
Điểm khác biệt là kích thước và màu sắc của nó.
Rệp cây bình thường kích thước chỉ nhỏ hơn hạt kê một chút.
con trong tay cô lúc to bằng móng tay cái.
Hơn nữa, rệp cây thường thấy màu xanh lục hoặc đen, nhưng con trong tay cô, vì hút m.á.u của cô , mà trong màu xanh lục ánh lên một tia đỏ thẫm.
Rệp cây bình thường sống bằng cách hút nhựa cây, còn rệp hút m.á.u thì cô từng đến.
Lâm Sơ dùng sức bóp nát con rệp hút máu, thứ chất lỏng màu xanh lục cùng m.á.u tươi đỏ thẫm tức thì hòa , chảy trong lòng bàn tay cô.
Một cảm giác quái dị đến khó tả.
Cô lấy một chai nước rửa tay mới từ gian , xịt một ít lòng bàn tay dùng nước sạch rửa .
Vì đụng loại bọ hút máu, Lâm Sơ tìm trong gian một đôi tất dài để , đó tìm thêm vài mảnh vải để buộc chặt ống quần dài của .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Vừa xử lý xong xuôi, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện phía một tòa nhà ở xa xa, dường như một bóng ."
"Dù cách xa mấy trăm mét, Lâm Sơ vẫn thể khẳng định bóng là bất kỳ ai trong nhóm nhiệm vụ thả xuống buổi trưa.
Rất thể đó là một dân bản xứ.
Nghĩ , Lâm Sơ lập tức tăng tốc, lao nhanh về phía bóng .
Thế nhưng, khi cô đến gần, bóng ban nãy biến mất một dấu vết. lúc cô tới, cô trông thấy những dây thường xuân vốn đang quấn kín mít cả tòa nhà bỗng hé một khe hở ngay khung cửa sổ. Và , cô tận mắt chứng kiến khe hở dần dần khép .
Dây thường xuân cũng mở cửa cho khác ?
Người sống trong tòa nhà ?
Vô nghi vấn dấy lên trong lòng, Lâm Sơ khó tin bước tới gần, xem xét tình hình.
cũng giống hệt như đầu tiên cô quan sát buổi trưa, khi cô đến gần, những tán lá thường xuân lật về phía , chĩa về phía cô với tư thế phòng và dò xét.
Dây thường xuân cũng phân biệt đối xử ư?
Ngay lúc cô đang bất đắc dĩ tự giễu, một mùi tanh ngọt thoang thoảng bay đến trong khí.
Là một pháp y, Lâm Sơ tuyệt đối thể phán đoán sai, đây chính là mùi m.á.u tươi.
Mặt trời nơi chân trời lặn quá nửa, lúc tòa nhà ở hướng Đông nên ánh sáng vô cùng le lói. Ban nãy, cô chỉ chú ý đến khe hở mà đám dây thường xuân mở , còn bây giờ, khi ngửi thấy mùi máu, Lâm Sơ mới theo nơi phát mùi hương mà .
Rất nhanh, cô phát hiện những đốm m.á.u li ti những phiến lá thường xuân.
Mà những phiến lá xanh biếc căng mọng , giờ đây dường như đang vui vẻ hút lấy thứ chất lỏng màu đỏ bề mặt.
Một phút , đám dây thường xuân mắt chẳng còn chút dấu vết nào của máu.
Thế nhưng, Lâm Sơ cảm giác, những phiến lá của nó dường như càng thêm tươi , sum suê.
Hai chữ chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-307.html.]
Hiến tế.
Dùng m.á.u tươi vật tế để dây thường xuân chấp thuận.
nữa?
Những đó cứ thế sống trong tòa nhà , đều dựa việc hiến tế m.á.u tươi ?
Mang theo một bụng nghi hoặc, Lâm Sơ lấy t.h.i t.h.ể của gã đàn ông gầy lùn ở thế giới đầu tiên từ trong gian .
Lúc đó vì để tránh gây nghi ngờ cho đám Mã Nham, cô cất cái xác gian. Vì bọc trong tấm vải bạt màu và đặt ở một góc khuất nên cô vẫn luôn quên xử lý nó.
Nhờ chức năng ngưng đọng thời gian của gian, t.h.i t.h.ể gã gầy lùn vẫn giữ ấm như lúc mới chết, thể dùng ngay.
Quả nhiên, cô lấy t.h.i t.h.ể , khí xung quanh lập tức trở nên xao động.
Tán cây chân bắt đầu rung lắc, đám dây thường xuân cách đó xa cũng bắt đầu lay động những phiến lá, dường như đang bày tỏ sự khao khát đối với t.h.i t.h.ể mà cô mang .
Lâm Sơ lấy một cái chai rỗng, hứng một ít m.á.u từ vết thương của gã lùn, lập tức cất cái xác trở gian.
Sự xao động của cây đa chân dần lắng , nhưng đám dây thường xuân phía vẫn ngừng rung lắc những phiến lá.
Xem , thứ hấp dẫn cây đa hơn cả chính là m.á.u thịt con , một chút m.á.u tươi đơn thuần dường như đủ để nó bận tâm.
Lâm Sơ đưa chiếc chai chứa m.á.u tươi gần đám dây thường xuân, nghiêng miệng chai, dòng chất lỏng đỏ tươi từ từ đổ xuống.
Đám dây thường xuân mặt cô như thể vớ món ngon tuyệt hảo, vội vàng chờ nổi mà vươn đón lấy, bắt đầu tham lam nuốt chửng.
Dưới ánh đèn pin, Lâm Sơ thấy những đường gân lá thường xuân co bóp theo từng nhịp, hệt như cổ họng của con đang nuốt thức ăn.
Thế nhưng, cho đến khi chúng nuốt sạch chỗ m.á.u lá, cô vẫn thấy chúng tách một lối để cô trong.
Là do cô cho đủ?
Ngay lúc Lâm Sơ định lấy t.h.i t.h.ể gã lùn để lấy thêm chút máu, cửa sổ phía đám dây thường xuân đột nhiên phát tiếng động.
Cô lập tức tắt đèn pin, rời khỏi cửa sổ, tìm một góc c.h.ế.t để ẩn nấp.
Một lát , cô thấy một bàn tay từ phía đám dây thường xuân thò , đó dường như chất lỏng đang nhỏ giọt xuống.
Mùi tanh ngọt quen thuộc một nữa xộc mũi Lâm Sơ.
Khoảng một phút , cô kinh ngạc thấy đám dây thường xuân từ từ hé một khe hở, để lộ bóng bên trong.
Đó chính là bóng mà lúc nãy cô thấy từ xa.
Là một phụ nữ hình gầy gò.
Gương mặt nhọn hoắt của phụ nữ tái mét còn một giọt máu, đôi môi cũng trắng bệch như giấy.
Bàn tay trái của cô đang bám dây thường xuân vẫn nhỏ giọt chất lỏng đỏ tươi.
Trên vai cô đeo một chiếc ba lô hai quai lớn, bên trong dường như nhét căng phồng, trông vẻ nặng nề.