Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:27:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, Lâm Sơ lập tức dùng cánh cửa phòng chứa đồ để mở nơi trú ẩn của Du Thượng Thành.

Rút kinh nghiệm từ bình xịt hạ nhiệt của Đới Hướng Dương xịt cho ướt sũng, khi mở cửa, Lâm Sơ lùi một bước đề phòng.

Xác nhận bên trong động tĩnh gì, cô mới dẫn Tiểu Nhị .

Vừa bước , đôi mày của Lâm Sơ bất giác chau .

Cũng một sân rộng như của cô, nhưng cảnh tượng tràn đầy sức sống, mà chất đầy những chiếc lồng sắt nhốt động vật.

Vì Du Thượng Thành trở về nơi trú ẩn suốt 28 ngày, nên đám động vật trong lồng c.h.ế.t đói từ lâu. Khắp các lồng sắt là phân và nước tiểu dọn dẹp, xác c.h.ế.t phân hủy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Lâm Sơ đảo mắt một lượt, trong những chiếc lồng thỏ, mèo, chó, thậm chí cả chinchilla.

Còn vài chiếc lồng nhỏ hơn, trông như từng dùng để nhốt hamster, song sắt vẫn còn dính mấy sợi lông, nhưng bên trong thì trống .

Nghĩ đến việc hamster là một loài sinh vật giỏi trốn thoát, Lâm Sơ cũng quá ngạc nhiên.

Nhìn tình hình trong sân, Lâm Sơ đoán rằng hẳn từng đến một thế giới chợ thú cưng nào đó, mang tất cả những con vật về khi chúng còn sống.

Chỉ là, xem mang chúng về đây, khả năng cao là để lương thực dự trữ.

Quả nhiên, khi cô bước nhà bếp, cô liền thấy mặt bàn một con thỏ chặt đôi.

Cái đầu thỏ vứt lăn lóc đất, cặp mắt đỏ au lúc nhúc mấy con giòi trắng mập, sàn nhà vương vãi vết m.á.u và lông lá.

“Chủ nhân, Tiểu Nhị thích nơi .”

Giọng phần rầu rĩ của Tiểu Nhị vang lên lưng cô.

Lúc Lâm Sơ mới nhận , bản quen với những cảnh tượng thế , nhưng Tiểu Nhị vẫn chỉ là một robot trí tuệ tương đương đứa trẻ tám tuổi.

Cô lập tức an ủi nó: “Nơi đúng là khiến khó chịu. Tiểu Nhị thể về nhà chúng , đợi ở cửa, nếu cần chị sẽ gọi em.”

Nào ngờ Tiểu Nhị lắc đầu từ chối.

“Không , nơi đáng sợ như , Tiểu Nhị thể để chủ nhân ở một tại đây .”

Lại một ngày nữa Tiểu Nhị cho cảm động, Lâm Sơ xoa đầu nó: “Vậy em phòng ngủ xem thứ gì .”

Tiểu Nhị lời. Nhìn bóng lưng nó rời , Lâm Sơ thầm nhủ đẩy nhanh tốc độ của .

Cô lờ cái đầu thỏ sàn, bắt đầu lục lọi trong bếp.

Chỉ một nồi cơm điện và vài món đồ điện gia dụng nhỏ.

Về thực phẩm, còn nửa thùng bánh quy nén, một thùng mì ăn liền hết hạn, một thùng thịt hộp hết hạn, và vài món đồ ăn nhanh cùng đồ ăn vặt linh tinh.

Lâm Sơ thu hết tất cả gian của .

Sau khi chắc chắn bỏ sót thứ gì, cô mới phòng tắm.

Phòng tắm cũng đầy lông động vật vương vãi. Tại đây, Lâm Sơ thấy một thùng trữ nước.

Quả nhiên, tích trữ tài nguyên nước là điều mà bất kỳ chơi nào sống sót đến bây giờ cũng nhận thức .

Trong thùng còn 4 tấn nước, Lâm Sơ hài lòng thu thùng nước gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-293.html.]

Thùng nước còn nối với một bộ lọc và vòi hoa sen, cô cũng tiện tay tháo cất .

Điểm khác biệt với phòng tắm của cô là, Du Thượng Thành kiếm một cái bồn cầu và tự lắp đặt, trong khi Lâm Sơ vẫn dùng loại xí xổm thô sơ.

Bên cạnh bồn cầu còn một cái nắp bồn cầu thông minh vứt bỏ. Lâm Sơ cầm lên xem xét, phần khớp nối của nó hỏng, lẽ vì thế nên nó mới để xó ở đây.

Đây là một món đồ hỏng.

Cô thích nhất là mấy món đồ hỏng hóc nhưng vẫn còn hữu dụng thế .

Lâm Sơ lập tức cất cái nắp bồn cầu thông minh hỏng gian.

lúc , từ phía phòng ngủ truyền đến tiếng hét kinh hãi của Tiểu Nhị, kèm theo vài tiếng động lớn.

Sắc mặt Lâm Sơ sững , cô vội vàng lao qua đó."

"Giữa phòng ngủ bày mấy chiếc hộp phần thưởng màu đen.

Nệm giường kéo lệch sang một bên, kê nghiêng ngả ở góc phòng. Dưới sàn là một ổ cắm điện đang nối với chiếc quạt sưởi mini hình mặt trời.

Trên sàn nhà còn vương vãi quần áo, thú nhồi bông, lông tơ và cả… vết máu.

Cùng với một chú mèo đen như mực, ướt sũng.

Móng vuốt của chú mèo kẹt cứng trong một lỗ của ổ cắm điện, run lên bần bật, miệng vẫn còn đang ngoạm một con chuột nhồi bông.

Còn Tiểu Nhị thì bên cạnh, lo lắng dậm chân tại chỗ, luống cuống.

Đây chính là cảnh tượng đập mắt Lâm Sơ khi cô xông phòng ngủ.

Tiểu Nhị lập tức sang cô, ánh mắt khẩn khoản cầu cứu.

“Chủ nhân.”

Chưa đợi Tiểu Nhị hết câu, Lâm Sơ vớ lấy cây treo đồ bằng gỗ dựng ở góc tường, dùng nó hất văng phích cắm khỏi ổ điện.

Chú mèo lập tức ngừng co giật.

Tiểu Nhị vội vàng chạy tới, xổm xuống chú mèo đen dính chặt ổ cắm, miệng líu ríu kể sự tình cho Lâm Sơ.

“Tiểu Nhị dời giường để xem gầm , ai ngờ mèo con đột nhiên từ gầm nhảy , cẩn thận giẫm ổ điện , biến thành như ... Đều tại Tiểu Nhị, nếu Tiểu Nhị dời giường thì dọa mèo con .”

Tiểu Nhị cúi gằm mặt, giọng chùng hẳn xuống.

“Chủ nhân, mèo con còn cứu ạ?”

Trong lúc Tiểu Nhị đang , Lâm Sơ cũng xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình hình của chú mèo đen.

Móng vuốt của nó vẫn dính chặt ổ cắm, vì dòng điện giật nên cháy đen thui.

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Lâm Sơ sờ cổ chú mèo, lớp da còn cảm nhận mạch đập.

Thấy cô lắc đầu, Tiểu Nhị sốt sắng , “Chủ nhân thể 'biu' một cái biến quả cà chua nhỏ sống , chú mèo ... cũng ạ?”

Lâm Sơ mím môi.

điều đó là thể.

 

Loading...