Lâm Sơ vẫn dán mắt màn khói bụi mịt mù đang bao trùm cả một vùng trời, một lúc lâu mới lên tiếng: “Nếu bỏ qua những t.h.ả.m họa mà nó gây cho con , thì cảnh tượng quả thực hùng vĩ.”
tai họa mà thiên tai giáng xuống, là thứ thể dễ dàng ngơ.
Cả hai đều ngầm hiểu điều đó nên chẳng ai thêm lời nào.
Khi sự im lặng đang bao trùm lấy hai , trong khu doanh trại đột nhiên tiếng kinh hãi hét lên.
“Mau kìa! Lửa ma!”
“Phía đống đổ nát là lửa ma ?”
Nghe , Lâm Sơ lập tức theo hướng tay chỉ của đó.
Quả nhiên, phía khu phế tích cách đó vài trăm mét, những đốm sáng màu xanh lục lập lòe, lúc ẩn lúc hiện.
thị lực của cô vượt xa thường. Trong lúc còn đang bàn tán lửa ma là hiện tượng gì, cô nhận đó lửa ma.
“Là một bầy sói.”
Trạm trưởng đang cau mày đăm đăm về phía khu phế tích xa xa, cô liền sang cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Cô đùa đấy chứ?”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Lâm Sơ lắc đầu: “ lầm .”
Trạm trưởng cô chằm chằm hai giây lập tức chạy về phía đội cứu viện.
Tin tức những đốm lửa ma đó thể là sói nhanh chóng truyền đến đội cứu viện.
“Là sói.” Đội trưởng đội cứu viện, Tôn Diệp, hạ ống nhòm xuống, vị trạm trưởng chạy tới, sắc mặt sa sầm.
“Lý Tường, dẫn một đội tiền tuyến, lập phòng tuyến ngay!”
“Tiền Trinh, dẫn tìm chỗ cao để b.ắ.n tỉa.”
“Những còn , sơ tán dân, bảo lùi về khu đất trống phía !”
Mệnh lệnh ban một cách dứt khoát và trật tự. Trạm trưởng đầu thì phát hiện Lâm Sơ biến mất khỏi phía lều của tự lúc nào.
Trong khi đó, Lâm Sơ theo mùi tanh thoang thoảng trong khí và mặt tại một vị trí chỉ cách bầy sói chừng hai trăm mét.
Vốn dĩ cô còn đang lo lắng đội cứu viện xử lý bầy sói , ngờ sự xuất hiện của Hắc Phệ giải quyết hảo nỗi bận tâm của cô.
Có lẽ cô nên cảm ơn món quà mà bầy sói mang tới, nhờ chúng mà đêm nay cô thể thu hoạch thêm ít điểm tích lũy.
Dùng nỏ b.ắ.n thương con đầu đàn, khi thành công thu hút sự chú ý và lòng thù hận của cả bầy, Lâm Sơ dẫn chúng chạy thục mạng về phía Hắc Phệ.
Tại khu doanh trại cứu viện, vị đội trưởng đang cầm ống nhòm khỏi “Hửm” một tiếng.
Trạm trưởng bên cạnh, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Bầy sói... hình như đổi hướng .” Đội trưởng vẻ chắc chắn, tiếp tục qua ống nhòm một lúc lâu.
Một lát , mới sang với trạm trưởng: “Chúng .”
Bầy sói phớt lờ mùi thịt nồng nặc từ phía doanh trại của họ mà bỏ .
Dù chuyện vô cùng kỳ lạ, nhưng sự thật diễn ngay mắt , khiến thể tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-274.html.]
Đội trưởng phái gọi đội của Lý Tường trở về, còn trạm trưởng bất giác đưa mắt về phía chiếc lều nhỏ của Lâm Sơ cách đó xa.
Cơn địa chấn quá mạnh, chỉ hơn nửa tiếng , đất trời yên tĩnh trở . Những tị nạn trong doanh trại cũng đội trưởng sắp xếp về lều của , ánh đèn một nữa thắp sáng cả khu vực.
Ở một nơi khác, Lâm Sơ ném đầu con sói cho Hắc Phệ, đó dẫn nó xa khỏi khu doanh trại mới tay tiêu diệt.
Thao tác của cô ngày càng thuần thục.
Sau khi xử lý sạch sẽ những vệt m.á.u đen b.ắ.n trong chiếc xe dã ngoại của doanh trại, trời hơn mười một giờ đêm.
Cô đang định về lều thì thấy một bóng bước từ lều quan trắc.
“ tính toán thời gian núi lửa phun trào tiếp theo .”
Trạm trưởng bình tĩnh cô, cất tiếng .
Lâm Sơ dừng bước, chút kinh ngạc ông.
Xem , vị trạm trưởng đây đợi cô về.
“Nếu thì theo .”
Nói xong, ông xoay trở lều quan trắc.
Lâm Sơ đút tay túi áo, hai tay khẽ động, lấy khẩu s.ú.n.g lục giảm thanh và con d.a.o gọt hoa quả từ trong gian , giấu túi áo khoác cách nhiệt, đồng thời cất bước theo.
Trong lều chỉ một ngọn đèn năng lượng mặt trời treo đỉnh.
Ánh sáng phần tù mù.
Lâm Sơ bước thấy giọng của trạm trưởng vang lên: “Nếu phiền, hy vọng cô thể kéo khóa cửa lều .”
Ở trong khu doanh trại , để tiện cho việc tháo chạy, ban ngày khóa kéo của các lều đều để mở.
Đến tối, một vài vì cảm giác an khi ngủ sẽ kéo khóa , nhưng hơn một nửa dân còn , hiện tại ngay cả ngủ cũng mở toang cửa lều để thể chạy bất cứ lúc nào.
Tuy lều sập đè c.h.ế.t , nhưng thứ họ sợ nhất chính là mặt đất nứt toác hoặc sụt lún khi động đất xảy .
Chậm một bước thôi cũng thể âm dương cách biệt với .
Vậy mà bây giờ, vị trạm trưởng bảo cô kéo khóa cửa lều.
Lâm Sơ ngay cửa, ông, hề nhúc nhích.
Trạm trưởng cô, cố gắng thả lỏng cơ mặt để trông vẻ hiền lành hơn.
“Yên tâm, ác ý.”
Thấy cô vẫn im, ông tiếp: “ chỉ , cứ mỗi ba mươi ngày chuyển đến một nơi khác, cô quen ?”
Khí thế quanh Lâm Sơ lập tức trở nên sắc bén.
Trạm trưởng là nhiệm vụ?
Đó là phản ứng đầu tiên nảy trong đầu cô.
cô nhanh chóng gạt bỏ khả năng .